Sáng hôm sau Chu Tiêu chỉ vào tôi rồi hỏi, “……Tần Thụy, cậu nói xem bệnh nói mớ có lây không?”
“…… Sao?” Tôi ngẩn ngơ, “Tối hôm qua tôi lại nói mớ à?”
“Còn nữa……” Nguyên Chi Tĩnh tới tới lui lui hết nhìn tôi lại nhìn Trần Mặc cười bí hiểm, “Hai người đều nói, nhưng là đối đáp rất ăn khớp.”
Chu Tiêu và Ninh Viễn An cười ái muội, tôi bĩu môi khinh thường, vô ý liếc qua Trần Mặc, anh đang tựa vào lan can cười thâm trầm, ánh mắt sắc bén.
“…… Bảo bối, ngày mai đi chơi bóng nhé!” Chu Tiêu câu cổ tôi, học theo khẩu khí Trần Mặc.
“Ừ, được thôi….” Ninh Viễn An bắt chước cách tôi nói mớ nhại lại.
Không hiểu sao tôi cảm thấy chột dạ.
Trần Mặc cười như không cười, sau đó vô tâm vô phế hùa theo, “……Mấy người đã nghe hết chứ gì? Vậy tớ nói thật! Là Tần Thụy lợi dụng tớ!”
Trong lòng đau đớn, hai chữ ‘bảo bối’ khiến tôi cảm thấy khuất nhục.
Đi đến ban công ngắm cảnh hồ xanh biếc, có người đi tới, hắn thì thích mát mẻ nhưng cơ thể nóng rực.
“……Đừng lo, bọn họ chỉ trêu hai người cậu thôi.” Hắn giống như anh cả búng tay lên trán tôi.
Bàn tay thật ấm áp, tôi rốt cục đã nhìn ra hắn sớm đã nhìn thấu hết thảy.
Trong lòng ấm ức và bi ai, tôi cúi đầu, “……Tụi nó chê cười tớ, trừ bản thân ra ai cũng chê cười tớ.”
“…… Sai.” Hắn dừng một chút, vỗ vỗ vai tôi, “…… Còn có tớ.”
Tôi không nói nữa, chẳng hiểu sao cảm thấy khá thoải mái, có lẽ biết người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thanh-tham-xu/59242/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.