Lúc trước tôi không khóc, đương nhiên sau này cũng sẽ không.
Tôi cứ nằm như vậy ở trên giường, nơi bị xé rách có chút chết lặng, ngủ được một lúc lại bị cơn đau hành cho tỉnh lại.
Không biết qua bao lâu, lúc cửa mở, tôi theo bản năng cảm thấy là bọn Ninh Viễn An đã trở lại.
Đói bụng thật khó chịu, tôi đáng thương hề hề hô, “……Chu Tiêu.”
Cậu ta kinh ngạc vỗ chăn, “…… Tần Thụy? Sao cậu lại ở đây?”
Tôi bừng tỉnh, lập tức mở to mắt, là A Nam.
Hắn tùy tiện ngồi ở mép giường, giường bật lên làm động đến hạ thân đau điếng, tôi cắn chặt răng còn mặt thì trắng bệch.
“……Đám bạn rời phòng rất sớm, tôi bận việc nên về trễ, cho nên qua đây ở nhờ.”
Tôi thò người ra, nguyên lai đã hơn 11 giờ, khó trách cái dạ dày kêu rất lớn.
A Nam hỏi hỏi, tôi bịa chuyện cùng Trần Mặc đi giải sầu, A Nam giật mình, lại hỏi Trần Mặc đâu, ngủ ở chỗ nào? Tôi nâng ngón tay chỉ đại cái giường bên cạnh.
“……Thiệt là, cái giường của mình thì y như ổ chó mà để cho cậu nằm!” A Nam cười mắng, “……Tối hôm qua có bị cậu ta làm phiền không?”
Tôi cười gượng, đầu óc hỗn loạn, tưởng tượng nếu nói cho A Nam biết chuyện tối hôm qua có dọa cho cậu ta sợ đến rút gân hay không?
Thoáng chốc, 438 và 439 đều đã trở lại, thật xa đã nghe giọng Chu Tiêu, “……Tần Thụy, anh em tốt của tôi!”
Đầu tôi càng đau , rên rỉ kéo lấy Ninh Viễn An mong hắn cứu tôi.
“Tần Thụy! Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thanh-tham-xu/59241/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.