Edit: Thiên Hạ Đại Nhân 
Như sét đánh giữa trời quang, Hỏa Vân lập tức ngây ngốc. 
Phải biết rằng, có thể tới tham gia Phong Vân Tế Hội, chính là ở trong đệ tử hạch tâm cũng là cầm cờ đi trước, Đàm Nguyệt bị thương với Lưu Nguyệt Môn mà nói sẽ là một tổn thất rất lớn. 
“Bắc Tông!” 
Mặc niệm hai chữ này, sắc mặt của Hỏa Vân trầm xuống một chút, xanh mét nắm chặt nắm tay: “Chuyện này, Lưu Nguyệt Môn ta nhớ kỹ!” 
Khi nói ông ngửa đầu nhìn về phía mọi người làm thành đội ở chỗ không xa. 
Trong đám người, Ngô phàm ném ánh mắt người thắng cuộc về phía ông, khóe môi kia khiêu khích là rõ ràng như thế, lập tức khiến Hỏa Vân đầy giận dữ, nắm chặt nắm đấm vang tiếng rắc rắc. 
“A.” Ngô phàm kinh ngạc phát ra một tiếng: “Hỏa Vân trưởng lão, ta nhớ rõ hình như Lưu Nguyệt Môn các ngươi còn có một người, vì sao không thấy nàng đi ra? Không phải là xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?” 
Ngay từ đầu, toàn bộ lực chú ý của Hỏa Vân đều đặt ở trên người Đàm Nguyệt, tới bây giờ mới phát hiện, Quân Thanh Vũ còn chưa rời khỏi dược tháp…… 
“Ngươi nói bậy gì đó?” Mị Nhi tức đến mày liễu dựng ngược: “Ngục đầu mới không yếu nhưa đệ tử Bắc Tông các ngươi, muốn chết cũng chỉ những người như các ngươi chết!” 
Sắc mặt của Ngô Phàm trầm xuống, khẽ cong khóe môi lên: “Hỏa Vân trưởng lão, các ngươi hẳn là còn không biết, vị đệ tử Lưu Nguyệt Môn kia của các ngươi, không biết vì sao trêu chọc một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-than-nghich-thien-ma-phi-chi-ton/561243/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.