Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Linh thú từ xa lao nhanh đến, nhấc lên một trận cuồng phong, nữ tử đứng ở dưới cuồng phong, một thân bạch y không dính bụi trần, tóc đen tán loạn.
Ánh mắt của nàng dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của Tiêu Tề, giọng nói thanh lãnh từ từ vang lên ở dưới cuồng phong: “Tiêu Tề, đây chính là tác phong của Lạc Nguyệt Đảo các ngươi? Không chiếm được người thì trăm phương nghìn kế trừ bỏ, thì ra đường đường là đệ nhất môn phái, lại có tư thái như thế.”
Tiêu Tề cong môi nở nụ cười, nụ cười kia âm lãnh ngoan độc, lộ ra ý lạnh: “Không sai, đây là tác phong của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, nếu không bằng này sao có thể có được thành tựu hiện giờ? Chỉ sợ đã sớm bị thế lực khác vượt qua, mà ngươi cũng không phải là một trong số đó thôi, trong mấy ngày này chúng ta đã sớm điều tra rõ ràng thiên tài của tất cả thế lực, lúc đó những người thiên phú tuyệt cao kia cũng sẽ ngã xuống, để bảo vệ địa vị của Lạc Nguyệt Đảo ta.”
Đúng vậy.
Chỉ có những thiên tài đó ngã xuống, mới có thể khiến Lạc Nguyệt Đảo vĩnh viễn đứng đầu……
“Rống!”
“Rống rống rống!”
Từng tiếng sói rống kinh hãi từ nơi xa chạy như điên đến, mang theo khí thế che trời lấp đất.
“Bây giờ ngươi còn có cơ hội lựa chọn cuối cùng, là gia nhập Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, hoặc là chết ở dưới móng vuốt của những linh thú đó, cho dù Phong Vân Thành điều tra cũng tuyệt đối không tra ra được Lạc Nguyệt Đảo chúng ta.”
Ngón tay của Tiêu Tề đặt lên ống sáo, ánh mắt mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ: “Nói thật, để thiên tài như ngươi chết, ta thật đúng là luyến tiếc……”
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập thanh lãnh, dưới ánh mắt không hề có độ ấm.
“Lạc Nguyệt Đảo, Tiêu Tề, khoản nợ này, hôm nay Quân Thanh Vũ ta nhớ kỹ!” Nàng không có bất kì do dự gì, xoay người đi về hang động phía sau.
Tiêu Tề ngẩn ra, cười lạnh: “Ngươi lựa chọn trốn vào trong động, lại đúng lúc là hành vi tìm chết nhất, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, đừng trách ta tâm tàn nhẫn, thế đạo này vốn dĩ chính là như thế, vì Lạc Nguyệt Đảo có thể vĩnh viễn ở vào nơi bất bại, cho dù chết nhiều người vô tội thì như thế nào? Muốn trách chỉ có thể trách bọn họ không thức vụ……”
Nếu lựa chọn gia nhập Lạc Nguyệt Đảo, không phải chuyện gì cũng đều không xảy ra?
……
Rống!
Một con Tử Hồn Điện Lang từ phía sau nhanh chóng xông tới, tốc độ kia nhanh như một tia chớp, theo sau là từng tia chớp rơi xuống, Quân Thanh Vũ vội vàng lắc mình tránh đi, ầm một tiếng, tử điện đánh ở trên vách đá, chợt hiện ra một vết rách.
“Tiên Thiên trung cấp!”
Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi.
Với thực lực hiện giờ của nàng, ngay cả cấp bậc tiên thiên cũng không nhất định có thể đánh được, mặc dù là vận dụng công pháp tăng thực lực lên, cũng không phải là đối thủ của linh thú Tiên Thiên trung cấp……
“Bây giờ bọn Hoàng Nhi không thể xuất chiến, hẳn là còn có biện pháp khác có thể đối phó với nó.”
Quân Thanh Vũ vừa tránh né công kích tia chớp, vừa lọc từng trận pháp trong tay, dần dần trên trán nàng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Không được, không có trận pháp có thể vây khốn nó, hơn nữa linh thú phía sau càng ngày càng nhiều, bây giờ việc cấp bách vẫn là tìm một chỗ trốn đi.”
Ầm!
Một con Kim Giáp Tê Giác cấp bậc Tiên Thiên từ phía sau đánh tới, vuốt chân sắc nhọn kia hung hăng đâm xuyên qua sau vai của nàng, bởi vì lực lượng cường đại kia đẩy mạnh, thân thể của nàng lập tức bay về phía trước, lực lượng không còn nên không biết rơi xuống chỗ nào rồi, chợt ập đến chính là hắc ám vô tận……
Xoạt!
Một tiếng phá trường không truyền đến, chợt thấy một nam nhân tuyệt thế đứng ở trên sơn động.
Nhưng thấy nam nhân này hồng y như máu, quanh người nhấc lên một trận hồng phong nhàn nhạt, kia yêu mị như mang đến cho người ta kinh diễm thật sâu.
Khóe môi của nam nhân khẽ cong, nụ cười khát máu mà lạnh lẽo, từ trên cao hắn nhìn xuống nhìn đông đảo linh thú đang hoảng sợ, cười nhạo một tiếng: “Các ngươi thật sự rất to gan! Nữ nhân kia trừ bổn tọa ra, ai cũng không thể động, nếu các ngươi có lá gan tổn thương nàng này, nên thừa nhận lửa giận của bổn tọa.”
Bỗng nhiên, một ngọn lửa đỏ biến thành màu đen từ trên mặt đất bùng cháy lên, nháy mắt đã bao vây thân thể của những linh thú đó……
Lửa của nam nhân khác với lửa của Chu Tước, nếu nói ngọn lửa của Chu Tước là khí phách mà nóng cháy, như vậy lửa của hắn chính là âm trầm mà lạnh lẽo……
Trên đời này lại có lửa có thể lạnh đến trình độ như thế.
Chúng linh thú ở dưới ngọn lửa đau đớn kêu rên, ánh mắt khẩn cầu nhìn nam nhân cường đại khát máu tóc đỏ như ma mị kia……
Nam nhân không nhìn những linh thú đang giãy giụa kia một cái, xoay người đã nhảy về phía nhai động……
Mặt đất lạnh băng, nữ tử nhiễm máu tươi khắp người, máu đỏ tươi từ sau vai nàng chảy ra, nhiễm đỏ khắp mặt đất.
Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt, khuôn mặt bình thản lại không có thống khổ gì.
Tuyệt giơ tay đỡ khuôn mặt tuyết trắng của nàng, cười nhạo ra tiếng: “Thật là một nữ nhân phiền phức, tuy bây giờ bổn tọa rất muốn đánh mông ngươi một trận, nhưng lấy trạng thái hôn mê của ngươi thì không cảm nhận được xấu hổ, cho nên, bổn tọa sẽ tạm thời tha cho ngươi……”
Hắn duỗi cánh tay dài ra kéo nữ tử trên mặt đất vào trong lòng, ngón tay thon dài phất qua máu tươi chảy ra ào ạt trên vai nàng, kỳ tích, ở lúc đầu ngón tay của hắn xẹt qua thì hiện ra một tia sáng đỏ, rồi sau đó miệng vết thương kia lại bắt đầu dần dần khép lại.
“Nữ nhân, nếu ngươi cứ như vậy mà chết, vậy bổn tọa sẽ thiếu rất nhiều lạc thú, bởi vậy, lúc này bổn tọa sẽ ra tay giúp ngươi một lần.”
Tuyệt nở nụ cười yêu mị, hắn vươn đầu lưỡi mê người khẽ liếm máu tươi trên đầu ngón tay, nụ cười kia càng thêm mị hoặc nhân tâm.
“Nhưng, hương vị của máu tươi này vẫn không tồi……”
Nữ tử trong lòng hơi động, lông mi khẽ run rẩy.
Cuối cùng Tuyệt nhìn nàng một cái, từ từ đặt thân thể của nàng ở trên mặt đất, chợt mất đi tung tích……
“Hít!”
Một cảm giác đau đớn từ chỗ xé rách sau vai truyền đến, Quân Thanh Vũ nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, nàng khẽ nhíu mày, khẽ mở đôi mắt thanh lãnh kia ra……
“Ta đang ở đâu?” Nàng xoa đầu hơi choáng váng, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên, ánh mắt dừng ở một nơi: “Thỏ con?”
Trong màu đen tròng mắt rõ ràng chiếu ngược lại bóng dáng màu bạc kia, Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, giơ tay xách lỗ tai thật dài của thỏ con lên, kinh ngạc hỏi: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
Thỏ con màu bạc chớp đôi mắt màu đỏ, như đang nói nó cũng không rõ ràng lắm……
“Ngươi bị thương?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt dừng ở trên móng vuốt mang theo máu tươi của thỏ bạc: “Sao ngươi lại bị thương?”
Thỏ bạc trợn trắng mắt, đây còn không phải là máu trên người mỗ nữ?
Chẳng qua lời này nó cũng không thể nói ra……
“Đừng nhúc nhích!” Quân Thanh Vũ bắt lấy tay của thỏ bạc, xé một tiếng, xé nửa ống tay áo của mình xuống, thật cẩn thận quấn quanh móng vuốt nhỏ trắng nõn của nó.
Cơ thể của thỏ bạc bỗng dưng cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của nữ tử.
Nữ nhân này không phải thích đánh mông của hắn sao? Sao cũng có lúc ôn nhu như vậy? Không phải là vừa rồi bị tê giác kia đâm choáng váng chứ?
Thỏ bạc ngơ ngẩn nhìn chăm chú nữ nhân trước mặt, đáy lòng hiện ra một cảm giác dị dạng.
Đây là tư vị được người chăm sóc sao? Buồn cười hắn sống nhiều năm như vậy lại là lần đầu tiên hưởng thụ đến……
“Đi thôi, chúng ta đi tìm đường đi ra ngoài.”
Quân Thanh Vũ xách cái đuôi của thỏ bạc lên ném ở trên bả vai của mình, ánh mắt thanh lãnh đánh giá tất cả xung quanh.
“Xem ra chúng ta rơi xuống địa phương không biết rồi, cũng không biết có thể đi ra như thế nào.” Quân Thanh Vũ trầm tư.
Nhưng, thỏ bạc không nghe được nàng đang nói cái gì, ngơ ngẩn nhìn sườn mặt của Quân Thanh Vũ, theo bản năng liếm vành tai của nàng, cảm giác lạnh lẽo kia khiến cả người Quân Thanh Vũ giật mình, không có bất kì do dự gì, một cái tát đánh bay nó ra!
Ầm!
Thân thể nho nhỏ của thỏ bạc đánh vào trên vách tường, chậm rãi trượt xuống, nó còn không kịp kể ra ủy khuất, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng gầm tách trời lập đất.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Thỏ bạc vô cùng đáng thương chớp đôi mắt, ta chỉ là đói bụng muốn ăn thịt mà thôi……
Quân Thanh Vũ hơi nheo hai mắt lại, đáy mắt bắn ra tia thanh lãnh. Ngay lập tức thỏ bạc run rẩy một chút, mắt đỏ khát máu là một mảnh ủy khuất.
Nó chỉ là một con thỏ con, ừ, chỉ là một con thỏ con không phải là nhân loại mà thôi……
“Tạm thời đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!” Quân Thanh Vũ không hề để ý tới ánh mắt ai oán của thỏ con phía sau, xoay người đi đến sơn động phía trước.
Trong mắt đỏ của thỏ bạc hiện lên tia khát máu, rồi sau đó đi theo phía sau Quân Thanh Vũ…… Nó còn chưa báo đủ sỉ nhục đã chịu, sao có thể rời đi?
Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ áp đảo nàng, lại hung hăng đánh mông của nàng.
Phía trước cửa động, một tia sáng phóng ra, xuyên qua ánh sáng màu xanh lục kia, một gốc cây hình dạng cỏ như kiếm lay động ở trong gió.
“Đó là…… Kiếm Thảo? Kiếm Thảo trong truyền thuyết?”
Hô hấp của Quân Thanh Vũ cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiếm Thảo: “Lại là Kiếm Thảo có thể tăng thực lực của Kiếm Linh lên, nếu có được nó thì có thể trợ giúp Hoa Lạc Y tăng lực lượng lên.”
Lần này đến Phong Vân Thành quả thật không về tay không, lại có thể đạt được Kiếm Thảo trân quý như thế. Nếu Kiếm Thảo cho Hoa Lạc Y dùng, không ngừng có thể đề cao lực lượng, càng có thể khiến hắn lấy tư thái linh hồn tạm thời xuất hiện ở bên ngoài……
Quân Thanh Vũ không có bất kì suy nghĩ gì, bước nhanh về phía Kiếm Thảo, ánh sáng màu xanh lục kia phản chiếu khuôn mặt của nàng, có vẻ càng thêm xinh đẹp……
Nửa tháng sau.
Trên quảng trường, đệ tử tốp năm tốp ba từ trong đi ra, Hỏa Nguyên mở to hai mắt, nhìn những đệ tử đó bước nhanh đi ra, giờ khắc này, hô hấp đều khẩn trương.
Đương nhiên, lo lắng còn có thành chủ đại nhân, thân là chủ nhân của dược tháp, ông đều hiểu bên trong hung hiểm hơn bất luận kẻ nào, sống chết của những người khác ông có thể mặc kệ, nhưng có một người lại không thể không quản.
Nhớ đến tin tức mấy ngày trước điều tra, bàn tay của thành chủ nắm chặt thành quyền, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa ra dược tháp.
Rốt cuộc, một bong dáng quyến rũ đập vào mắt, trong nháy mắt kia, lòng của ông từ từ thả lỏng xuống.
“Mị Nhi, Đàm Nguyệt!”
Hỏa Vân cả kinh đứng lên, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt hai người: “Đàm Nguyệt, xảy ra chuyện gì?”
Đàm Nguyệt ở dưới nâng đỡ của Mị Nhi đi về phía Hỏa Vân, nàng hơi cúi thấp đầu, cắn chặt môi, nói: “Trưởng lão, rất xin lỗi, Đàm Nguyệt vô năng, lúc này, thất bại.”
Nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì?” SắC mặt của Hỏa Vân trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Mị Nhi nhìn Đàm Nguyệt, quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân: “Là người Bắc Tông làm, không chỉ đoạt đi thu hoạch ở trong dược tháp của nàng, còn đoạt đi túi trữ vật của nàng, nếu chỉ là một người thì cũng thôi, bọn họ là vài người cùng nhau vây công nàng, hơn nữa Đàm Nguyệt nàng……”
Nói tới đây, Mị Nhi ngừng nói một chút: “Kinh mạch của nàng đứt đoạn, rốt cuộc không thể tu luyện.”
Quy định trong Phong Vân Thành không được giết người, nhưng không có nói không thể huỷ bỏ thực lực của đối thủ. Cho nên, Bắc Tông rõ ràng là cố ý, làm như vậy là vì để Lưu Nguyệt Môn không có người có thể dự thi.
Dược liệu và túi trữ vật chẳng qua là thuận tiện thu hoạch mà thôi……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.