“Ngươi tốt nhất đừng để nó lại chạy lung tung, tại đây khắp nơi đều là người máy.” Marcus nói.
“Ngài nói chí phải, vô cùng cảm tạ ngài nhắc nhở.” Thẩm Dịch gật gật đầu biểu lộ thành khẩn với Marcus, rồi chỉ sang Tập Tiểu Phàm: “Nếu ngài không ngại…”
“Đương nhiên.” Marcus rất lịch sự lui về phía sau một bước.
Thẩm Dịch bước nhanh tới trước người Tập Tiểu Phàm, ngồi xổm xuống nói với cậu: “Tiểu Phàm, lại đây với anh.”
Tập Tiểu Phàm chỉ nghiêng đầu nhìn bầu trời bao la trên đỉnh.
Ánh mắt cậu trống rỗng, phảng phất như đã chết.
Thẩm Dịch tiến lên bắt lấy cánh tay Tập Tiểu Phàm, nhấc cậu lên, Tập Tiểu Phàm giống như một con mèo bị dẫm đuôi, điên cuồng nhảy dựng, dốc sức liều mạng vặn vẹo thân thể của mình la to: “Mẹ ơi… ba ơi… mẹ ơi… ba ơi!”
Tiếng la thê lương, ngữ âm bén nhọn làm chấn động tâm can.
Thẩm Dịch hét lớn: “Được rồi được rồi, bình tĩnh một chút, anh dẫn em đi gặp ba mẹ em nhé? Đừng náo loạn nữa, tại đây khắp nơi đều là người máy, em cứ chạy loạn như thế, anh sẽ không thể bảo hộ được em.”
“Về nhà… về nhà…”
“Nếu như em có thể giữ yên lặng, anh sẽ dẫn em về nhà!”
Tập Tiểu Phàm rốt cục bất động.
Thẩm Dịch kẹp lấy cậu quay trở về.
Đến bên cạnh Chu Nghi Vũ và Kim Cương, hắn buông Tập Tiểu Phàm xuống, thiếu niên ngơ ngác đứng thẳng, không có chút biểu lộ nào.
Trong miệng cậu vẫn còn lẩm bẩm: “Về nhà…”
Kim Cương nhìn cậu thở dài một tiếng, hắn xoa xoa đầu thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-vu-trang/2046948/chuong-134.html