Ôn Nhu giở giọng bất mãn tức giận nói: “Anh muốn giúp mọi người tìm hiểu trước lực lượng truy binh một chút?”
Thẩm Dịch cười nói: “Anh là đội trưởng, có nghĩa vụ cân nhắc chu toàn cho đội viên. Giờ chúng ta không ở cùng nhau, anh không cách nào chiến đấu với mọi người, chỉ có thể nghĩ cách tìm thêm chút ít thông tin hữu ích.”
Kênh đoàn đội tập thể trầm mặc.
Chu Nghi Vũ cũng giật mình nhìn Thẩm Dịch.
Hắn hiểu Thẩm Dịch cũng không được nhiều lắm, chỉ biết là đây là một người đã giết em trai Tạ Vinh Quân vì một tờ khế ước đoàn đội, đồng thời chủ động thông báo cho Tạ Vinh Quân. Theo trình độ nào đó, hắn cảm thấy loại hành vi này hết sức ngu xuẩn, vì một tấm khế ước đoàn đội mà đắc tội một đội ngũ mạo hiểm giả có thực lực hùng hậu tại Khu Phổ Thông, thật sự không đáng.
Nhưng hiện tại ý nghĩ của hắn bắt đầu cải biến.
Liên tiếp phân tích của Thẩm Dịch, đã đầy đủ nói rõ hắn suy nghĩ vấn đề thận trọng kín kẽ, mà thái độ phụ trách đồng đội cũng cho thấy hắn là một đội trưởng đáng tín nhiệm.
Điều này khiến trong lòng Chu Nghi Vũ đột nhiên có chút hoảng hốt.
Một lát, Kim Cương rít giọng nói: “Thẩm Dịch, ngươi tốt nhất còn sống trở về cho ta. Mất đi ngươi mới là tổn thất lớn nhất của mọi người.”
Thẩm Dịch khẽ cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không chết dễ dàng vậy đâu. Đúng rồi, tôi chuẩn bị chuyển năm trăm điểm Huyết Tinh cho Tiểu Phàm, chẳng may nhiệm vụ thất bại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-vu-trang/2046936/chuong-122.html