Thẩm Dịch mở ra kênh đoàn đội.
Tiếng Ôn Nhu dồn dập truyền đến: “Thẩm Dịch, bây giờ anh không phải vẫn còn trong tàu mẹ đấy chứ?”
“Ừ.” Thẩm Dịch trả lời.
“Buồng lái chính?”
“… Phải.”
“Gặp quỷ rồi!” Tất cả mọi người đồng thanh kêu to.
Hồng Lãng gào thét: “Thẩm Dịch, ngươi đến cùng tính làm trò quỷ gì? Thời gian không còn nhiều lắm, không ly khai tàu mẹ thì nhiệm vụ sẽ thất bại đấy!”
Tất cả thành viên tiểu đội 641 lúc này đều đã riêng phần mình thoát đi tàu mẹ, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến một, trước mắt đang gia tốc tiến về Los Angeles, ai sẽ nghĩ tới Thẩm Dịch lại vẫn trong tàu mẹ.
Thẩm Dịch trả lời: “Ta đã làm tốt chuẩn bị thất bại, năm trăm điểm Huyết Tinh coi như bỏ cũng không sao.”
“Tại sao phải vậy?” Ôn Nhu rất không rõ.
“Có rất nhiều nguyên nhân.” Thẩm Dịch dừng lại một chút, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: Đại môn tổn hại 10%, giá trị bọc thép còn thừa 80%, với cường độ công kích trước mắt, dự tính chèo chống thời gian 8 phút.
Thẩm Dịch hít một hơi dài nói: “Thời gian chúng ta còn thừa lại không nhiều lắm, anh nói ngắn gọn. Sở dĩ anh tình nguyện thất bại nhiệm vụ cũng muốn mạo hiểm khống chế tàu mẹ, tổng cộng có bốn nguyên nhân. Thứ nhất chính là anh muốn biết Huyết Tinh đô thị phải chăng tuân thủ nhiệm vụ quy định một cách nghiêm chỉnh. Nếu chúng ta khống chế hàng không mẫu hạm, lại chưa kịp ly khai, đô thị có chịu xác nhận nhiệm vụ chính tuyến hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-vu-trang/2046935/chuong-121.html