Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Đa Ba vương tử mang theo hận ý, những người khác đều là hiếu kỳ, hâm mộ, nhìn thấy những ánh mắt này, Nhiếp Vân biết rõ tiếp tục ở lại nơi đây chỉ làm người ta đố kỵ mà thôi, lúc này khom người:

- Duẫn Duyên huynh, y quán còn có việc, ta không lưu lại nữa, cáo từ!

- Ân, vậy cũng được, Kiếp Ma, giúp ta đưa tiễn Nhiếp Vân huynh đệ!

Thấy hắn phải đi, Nguyên Dương Đế Quân không giữ lại và nói một tiếng.

- Vâng!

Kiếp Ma lão nhân đi tới:

- Nhiếp Vân đại nhân, mời đi bên này!

- Đế Quân đại nhân, chúng ta cũng cáo từ...

- Chúng ta không quấy rầy nữa.

Thấy hắn rời đi, mọi người cũng liên tục cáo từ.

Nhiếp Vân cũng không biết hắn vừa rời đi tất cả mọi người cũng đi, lúc này vừa cáo từ Kiếp Ma lão nhân sau đó ra khỏi Đế Quân phủ.

- Nhiếp Vân đại nhân, là ta có mắt không thấy thái sơn, xin tha lỗi những hành động của ta trước kia..

Dọc theo quảng trường Đế Quân phủ, còn chưa đi xa đã nhìn thấy một lão nhân cung kính đứng đó..

Chính là Diệp gia lão gia tử, Diệp Huyền!

Hắn bị Nguyên Dương Đế Quân đuổi đi nhưng không dám rời đi, hắn vẫn đứng ở nơi này chờ ơợi, hi vọng đạt được hắn tha thứ.

Lúc này thái độ của hắn hoàn toàn khác biệt với trước kia, trước khi tiến vào Đế Quân phủ là ngang ngược càn rỡ, hận không thể chém giết thêếu niên này, hiện tại hắn ăn nói khép nép giống như người khổ tâm.

- Không cần khách khí!

Đối với Diệp Huyền này, Nhiếp Vân không có bất kỳ hảo cảm nào, đương nhiên cũng không có quá nhiều ác cảm, một tiểu nhân nịnh nọt mà thôi, không đáng tức giận gì hắn, lúc này khoát khoát tay, không hề để ý tới.

Về phần bệnh trên người của hắn... Càng không đi trị liệu.

- Nhiếp huynh, chờ ta một chút!

Đang muốn vượt qua Diệp Huyền, sau lưng có tiếng của Diệp Đào vọng lại.

Thấy Nhiếp Vân ly khai, hắn là người cáo từ Nguyên Dương Đế Quân đầu tiên và đuổi theo, hắn biết rõ sở dĩ có đãi ngộ và địa vị hiện tại là nhờ vào thiếu niên.

Đi tới trước mặt, này mới nhìn thấy Diệp Huyền đang đứng xin lỗi, Diệp Đào lộ ra vẻ xấu hổ.

Diệp Huyền hôm nay mất mặt xấu hổ, tuy đều là một tay hắn tạo thành nhưng cũng có quan hệ nhất định với mình, lúc này nhìn thấy, có chút không tốt lắm.

Thời gian hắn xấu ỏổ không dài, chỉ thấy Diệp Huyền khom người xuống.

- Diệp Huyền bái kiến diệp công tước!

Giờ phút này Diệp Huyền đã không còn là công tước, địa vị so ra kém Diệp Đào.

- Ta...

Thấy hành động của hắn, tuy Diệp Đào mặt ngoài xấu hổ, nhưng trong lòng sóng to gió lớn.

Đây là chênh lệch địa vị.

Dù đối phương là lão ỏổ của mình, không có tước vị, nhìn thấy mình cũng phải hành lễ, nếu không sẽ loạn quy củ.

- Đều là Nhiếp huynh mang đến...

Sau khi hiểu ra điểm này, nội tâm Diệp Đào cảm khái.

Nếu như không phải nhờ có Nhiếp huynh trước mặt, hắn còn giống như trước kia, đừng nói cái gì công tước, hắn có thể lăn lộn trong Diệp gia hay không cũng khó nói.

Có thể cũng bởi vì Nhiếp huynh, chẳng những hãnh diện mà còn làm lão gia tử phải cúi đầu.

- Về sau không thể lại xưng hô Nhiếp huynh...

Nghĩ vậy, Diệp Đào cũng biết chênh lệch giữa mình và thiếu niên hiện tại càng ngày càng xa.

Thời điểm vừa tới thành Vân Châu hắn xưng hô đối phương là Nhiếp huynh, là vì cảm kích hắn cứu tánh mạng mình, trên thực tế vẫn cảm thấy thân phận đối phương quá yếu, nhưng bây giờ hắn không dám xưng hô như thế.

- Nhiếp... Vân đại nhân!

Do dự một chút, hắn phải đổi giọng:

- Nếu không có chuyện khác, không bằng cùng ta đi Diệp phủ đi, chuyện hôm nay nhờ có ngươi trợ giúp, ta nghĩ muốn cảm tạ ngươi một chút.

- Diệp huynh khách khí, xưng hô ta Nhiếp Vân là được, đại nhân hay không đại nhân quá lạnh nhạt!

Nhìn thấy thái độ của hắn, Nhiếp Vân cười cười:

- Diệp phủ ta không đi, y quán còn không ít chuyện, hiện tại ta phải quay về.

- Đại nhân... Nhiều ngày không ở y quán có lẽ cũng không có quá nhiều chuyện, ta biết rõ đại nhân vẫn tìm kiếm hỗn độn thế giới, Diệp phủ của ta vừa vặn sưu tập một ít, trước kia không có quyền lợi, hiện tại thành công tước, dễ dàng cho ngươi nhìn thấy.

Tuy Nhiếp Vân ngoài miệng nói bảo hắn gọi là Nhiếp Vân, Diệp Đào vẫn không dám.

- Có hỗn độn thế giới? Vậy thì tốt, ta quấy rầy.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân biết rõ xưng huynh gọi đệ như lúc trước không thể duy trì, đối phương để ý như vậy rất rõ ràng muốn nịnh nọt chính mình, tiêu trừ ngăn cách với Diệp phủ, lúc này cũng không từ chối liền gật đầu.

Hắn thật sự đang cần xem hỗn độn thế giới, Diệp phủ có chuyện, hắn không từ chối.

- Mời lên xe!

Thấy hắn đáp ứng, Diệp Đào thở ra một hơi, vội vàng nói một tiếng, xe ngựa đi trước mặt, hai người cưỡi lên sau đó đi thẳng tới Diệp phủ.

- Đi nhanh như thế, ta còn muốn mời hắn tới phủ đệ ngồi một chút.

- Lúc trước nghe qua thanh danh của hắn nhưng không có quá để ý, không nghĩ tới hắn lại là truyền nhân Thần Nông, hơn nữa còn xưng hô huynh đệ với Nguyên Dương Đế Quân!

- Đúng là nhìn người không nhìn vẻ ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, trước kia bỏ qua cơ hội, hiện tại lại nịnh bợ đã không kịp!

- Đáng tiếc mất đi cơ hội, đám hậu bối các ngươi về sau phải đi lại với Nhiếp Vân nhiều hơn.

Những người khác rời khỏi Đế Quân phủ nhìn thấy bóng lưng Nhiếp Vân và Diệp Đào đi xa, bọn họ hối hận không thôi, âm thầm cổ vũ vãn bối của mình đánh quan hệ với Nhiếp Vân nhiều hơn.

Trong xe ngựa trầm mặc không nói, Nhiếp Vân đang trầm tư đi lên phía trước.

Hoàn mỹ giới vực là mục tiêu của hắn, dù bởi vậy trả giá nhiều hơn nữa hắn cũng không tiếc.

- Nạp vật thế giới dung hợp hơn hai ngàn đầu đại đạo, gia tăng nạp vật thế giới, mặt khác uy lực đại đạo gia tăng lên rất lớn!

Đại đạo phồn đa, nếu như vẫn tu luyện như thế, tuổi thọ chấm dứt cũng không xong, nhưng gia tăng tính ổn định của nạp vật thế giới thì khác, không gian vững chắc, lực lượng thế giới tăng cường, có thể trực tiếp đột phá một đầu đại đạo thì tu luyện một đầu đại đạo cũng đơn giản hơn nhiều.

- Nhiếp huynh, đến!

Vào lúc đang suy nghĩ, xe ngựa dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, Nhiếp Vân nhìn sang phía trước.

Đi xuống xe ngựa, đi theo sau lưng Diệp Đào tiến vào phủ đệ sau lưng, mới đi không xa đã có mấy người cản đường.

- Diệp quốc công phủ trọng địa, người không có phận sự không được đi vào!

Đi đầu là một trung niên nhân với ánh mắt đạm mạc nhìn hai người, lời nói cứng ngắc lạnh như băng.

Trung niên nhân này Nhiếp Vân đã từng thấy qua, hắn xuất hiện bên cạnh Diệp Tân, hắn chính là người hậu cận của Diệp Tân, lần này Diệp Tân đi phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân không có nguy hiểm gì, hơn nữa không có danh ngạch nên không dẫn theo ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.