Diệp Đào là hắn mời, bây giờ đối phương bị bức bách như thế nói rõ không cho hắn mặt mũi.
- Ngươi... Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?
Diệp Tân cười lạnh lên tiếng:
- Diệp Đào là người Diệp phủ chúng ta, lão gia tử không cho phép hắn tới tham gia thọ yến, ngươi có tư cách gì dẫn hắn tới?
- Ta có tư cách gì? Chỉ bằng thiếp mời này!
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, ánh mắt như là lợi kiếm nhìn chằm chằm vào đối phương, bàn tay của hắn cầm một tấm thiếp mời.
- Có thiếp mời thì sao? Diệp Đào là người Diệp phủ chúng ta, không phải thuộc hạ của ngươi!
Diệp Tân cau mày phản bác.
- Còn không lập tức trở về!
Lão gia tử Diệp Huyền quát lớn một tiếng.
- Ta...
Diệp Đào xiết chặc nắm đấm, ánh mắt mang theo không cam lòng nồng đậm.
Lão gia tử không mang theo hắn tới cũng bỏ đi, Nhiếp Vân mang hắn tới nơi này như vậy còn không được, còn muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn tràn ngập lửa giận.
- Như thế nào? Ta nói chuyện không dùng được? Còn không lập tức cút!
Thấy biểu lộ của hắn như thế lão gia tử quát lạnh một tiếng, gương mặt âm trầm như nước.
- Cút? Diệp Đào, hôm nay ở tại chỗ này, ta xem hôm nay ai dám đuổi ngươi rời đi? Cái gì lão gia tử, cho ngươi mặt mũi thì thế nào? Tôn kính ngươi gọi ngươi một tiếng lão gia tử, không tôn kính thì ngươi chỉ là một lão gia hỏa sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144940/chuong-3152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.