- Ách... Trác huynh khách khí, may mắn mà thôi!
Nhiếp Vân tươi cười một tiếng.
- May mắn? Nếu có nhiều may mắn như vậy, tại sao ta không có may mắn? Nói rõ đây là bản lĩnh của Nhiếp huynh, so với gia hỏa Phùng Miểu ngày đó thì ngươi mạnh hơn quá nhiều.
Trác Dương còn chưa nói dứt lời đã bị người cắt ngang, ngay sau đó tiếng cười vang lên.
- Nói sau lưng ta như vậy không tốt lắm đâu...
Người tới là Phùng Miểu.
Phùng Miểu trước kia vẫn đi theo sau lưng Nhiếp Vân, Nhiếp Vân rời đi không lâu thì hắn cũng về gia tộc, không nghĩ tới lại gặp ở nơi này, xem ra địa vị của hắn trong gia tộc không thấp, nếu không lão gia tử trong gia tộc không mang hắn theo.
- Có cái gì không tốt, y thuật của ngươi lợi hại, Đế Quân khẳng định cũng phát thiếp mời cho ngươi.
Nói bậy sau lưng người khác, Trác Dương bị bắt tận tay cho nên sắc mặt đỏ lên, lập tức phản bác.
- Y thuật của ta đương nhiên thua xa không bằng Nhiếp huynh rồi, hiện tại ta chỉ là học đồ của hắn!
Phùng Miểu cười lắc đầu, hắn đi vài bước tới trước mặt Nhiếp Vân sau đó ôm quyền nói:
- Nhiếp huynh...
- Phùng huynh!
Nhiếp Vân gật đầu đáp lễ.
Hai người ở chung tại y quán đã sớm hết sức quen thuộc, không có quá nhiều lễ tiết.
- Thì ra các ngươi đều ở đây, lần trước từ biệt Thúy Ngọc Các, không nghĩ tới lại gặp nhau tại nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144939/chuong-3151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.