- Ah...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đổng Hân rung động không nhỏ, lần nữa nhìn sang Việt lão, chỉ thấy sắc mặt của hắn tái nhợt biến thành hồng nhuận phơn phớt, hô hấp cũng vững vàng lại, rất hiển nhiên, bệnh nhức đầu lúc này còn chưa phát tác đã bị áp chế.
- Việt lão, ngươi không sao chớ...
Vội vàng tiến về đỡ Việt lão, Đổng Hân khẩn trương nhìn sang.
- Ta không sao...
Việt lão thở ra một hơi, mở mắt ra nhìn thiếu niên.
Vừa rồi thiếu một ít đã khống chế không nổi, lúc này kim châm của thiếu niên đâm vào, đầu óc của hắn mát lạnh và thoải mái không ít.
Lúc này cho dù hắn dốt đặc cán mai với y thuật cũng biết là thiếu niên cứu hắn vào lúc mấu chốt, từ đó thoát khỏi tâm ma cắn trả.
- Nhiếp Vân đại sư...
Biết rõ thủ đoạn của Nhiếp Vân, Việt lão xưng hô cũng cải biến, vận chuyển lực lượng cảm thấy thân thể khỏe mạnh nên nhìn sang Nhiếp Vân.
Đổng Hân nhìn sang, không nhìn thì thôi, chỉ nhìn đã giật mình.
Thiếu niên trước đó còn sinh long hoạt hổ, lúc này sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy giống như hư thoát.
- Nhiếp huynh...
Diệp Đào vội vàng đỡ hắn.
- Hắn vì cứu ta hao tổn quá lớn, dìu hắn ngồi xuống!
Việt lão nhìn thấy tình huống của hắn một lần đã bàn giao Diệp Đào, năm ngón tay mở ra truyền thâu lực lượng vào người Nhiếp Vân.
Việt lão không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144865/chuong-3077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.