Dù sao chữa bệnh cũng không phải xem ai chữa nhanh mới tốt, mà là xem thuốc tới bệnh trừ, chữa trị thật tốt.
Ông!
Trong khi nói thầm, hào quang lại sáng lên.
- Lại là ánh sáng màu đỏ?
Nhìn màu sắc xuất hiện, Phùng Miểu sắp khóc, trái tim không ngừng chìm xuống, không phải đỏ vàng, mà là màu đỏ...
Màu đỏ chứng tỏ đã trị bệnh chính xác.
Kê phương thuốc nhanh như thế lại đúng chín lần, thiệt giả? Thằng gia hỏa này kinh người thế?
- Còn một đạo, có thể là sai.
Cắn chặt hàm răng, đến bây giờ hắn đã không còn lại chút lòng tin tất thắng nào, chỉ mong đối phương sai một lần đề vãn hồi mặt mũi.
Hô!
Một đạo hào quang cuối cùng vẫn là... Ánh sáng màu đỏ!
Chính xác!
Mười đạo đều chính xác.
Chưa đủ ba giây đã giải xong mười đạo, hơn nữa đều chính xác, chẳng lẽ đều nhìn lầm?
Tất cả mọi người dụi mắt, lúc này tròng mắt sắp rơi xuống đất.
- Ngươi... Ngươi...
Phùng Miểu lúc này nói không ra lời, chỉ cảm thấy đầu óc kêu ông ông, không thể tin sự thật trước mắt mình.
- Mười đạo hào quang màu đỏ tỏ vẻ toàn bộ chính xác, có phải ta thắng hay không?
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Nhiếp huynh y thuật cao minh, ta cảm thấy không bằng...
Phùng mỗ bại tâm phục khẩu phục.
Qua một hồi, Phùng Miểu bối rối và thở ra một hơi, lần nữa nhìn thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144846/chuong-3058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.