Hai phe này, bất kể tranh đấu nào, hắn cũng không đắc tội nổi, có thể không cải vả là tốt nhất.
- Vị Chí Hào tướng quân này là bằng hữu của ta, ta muốn mang hắn đi, nói cái giá đi!
Cử chỉ động tác của đối phương, Nhiếp Vân nơi nào không biết nghĩ cái gì, cười nhạt.
Tiền đối với hắn mà nói chẳng qua là một đống nguyên khí, có thể sử dụng tiền giải quyết, miễn đi hết thảy phiền toái, tự nhiên tốt nhất.
- Sảng khoái, Nhiếp Vân đại nhân không hổ là người sảng khoái, đã như vậy... Ta liền ra giá!
Thấy người này tinh ý như vậy, Quần Liêu cười hắc hắc:
- Người nọ là hung thủ tru diệt đội chấp pháp, đội chấp pháp do bát đại thế lực liên hiệp tạo thành, trình độ trọng yếu có thể tưởng tượng được... Bây giờ bát đại thế lực rất nhanh thì tới hỏi tội, nếu cứ như vậy thả bọn họ, nhất định sẽ rất phiền toái, cho nên...
Quần Liêu không có trực tiếp ra giá, mà nói ra tầm quan trọng của Chí Hào tướng quân.
Nói như vậy rất đơn giản, chính là nghĩ biện pháp tăng giá!
Nói giá đương nhiên phải hô trên trời, nếu đối phương có tiền, dĩ nhiên không cần khách khí!
- Được rồi, không cần chơi những chiêu trò này, hung thủ có phải là hắn hay không, trong lòng ngươi ta biết rõ, mục đích của ngươi là gì, ta cũng biết, nói những lời nhảm nhí này, còn không bằng trực tiếp báo giá cả ra.
Nhiếp Vân cắt đứt lời nói của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144694/chuong-2907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.