Ông!
Tiến vào đại dương, đi về phía trước được một hồi thì miệng bình vang vọng một tiếng rồi ngừng lại, chỉ rõ về một chỗ.
- Nơi này không có gì a?
Nhìn kỹ một vòng, thấy chỗ này ngoại trừ sương mù, khí tức Hỗn Độn ra cũng không có nhìn thấy cái gì, Nhiếp Vân vô cùng kỳ quái nói một câu.
- Ta cũng không nhìn ra có cái gì!
Tiêu Diêu Tiên cũng nhìn kỹ một vòng, lại lắc đầu một cái.
Phương hướng mà miệng bình chỉ tầm mắt thông suốt, ngay cả bẫy rập không gian cũng không có, chẳng lẽ chỗ này có điểm cổ quái gì hay sao?
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình cũng không trả lời nghi hoặc của hai người mà là bay thẳng về phía trước, bay đến phía trước thì đột nhiên nhoáng một cái đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Ồ?
Đám người Nhiếp Vân sửng sốt không thôi.
Tinh thần của bọn họ theo sát Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, thế nhưng cũng không có phát hiện ra nó mất tích như thế nào!
Trong đám người bọn họ có bốn vị cường giả Chúa Tể. Hai vị bán bộ Chúa Tể đại tam trọng, mười hai con mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào lại cứ như vậy mà mất tích. Quả thực không thể tưởng tượng được nổi.
- Đây là pháp bảo của ngươi, ngươi biết nó đi nơi nào rồi hay không?
Tiêu Diêu Tiên nhìn qua rồi hỏi.
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là bảo bối mà Nhiếp Vân đã luyện hóa, vô luận đến bất kỳ nơi nào cũng có tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144198/chuong-2414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.