- Ngươi cảm thấy ta đang giống như nói láo người hay sao? Nếu như không tin, ta có thể phát ra Hỗn Độn thệ ngôn!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Không cần phát, ta tin tưởng ngươi... Bất quá...
Tiểu nha đầu vò vò vạt áo, vẻ mặt do dự không thôi.
- Sao vậy?
- Đến nơi đó... Chúng ta có thể không đi quá sâu được hay không? Ta thật vất vả mới trốn ra được, ta không muốn trở lại nữa.
Tĩnh Tâm chậm rãi nói.
- Trốn ra được? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Nhiếp Vân tràn ngập nghi hoặc.
Chẳng lẽ cổ địa này còn có sinh linh cường đại hơn hay sao?
Không đúng a, toàn bộ Hỗn Độn hải dương, người thực lực mạnh nhất bất quá cũng chỉ là cường giả Phong vương, còn lại thì chính là Chúa Tể, Tĩnh Tâm đối mặt với những Chúa Tể khác cũng không có chút sợ hãi nào. Chẳng lẽ chỗ kia còn có cường giả Phong vương hay sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi run lên.
- Chẳng lẽ... Đó là lãnh địa của cường giả Phong vương? Ngươi là từ trong tay cường giả Phong vương trốn ra hay sao?
- Cường giả Phong vương? Không phải! Chỗ kia không phải là lãnh địa của cường giả Phong vương, bất quá... Khi ngươi tới đó sẽ biết được chỗ đáng sợ của nó.
Trong thanh âm của Tĩnh Tâm tràn ngập vẻ khủng hoảng.
- Được, ta nghe lời ngươi, ngươi nói đi tới đâu thì chúng ta sẽ đi tới đó!
Thấy nàng sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144197/chuong-2413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.