Những phù điêu này không thể lấy đi, vậy thì cứ phục chế xuống, dù sao đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, cũng không khó là bao.
- Huynh đệ, chúng ta đi nhanh một chút, phía sau đã không có người nữa rồi. Ta nói theo phía sau kiếm chỗ tốt chẳng qua chỉ là nói ý vậy thôi. Ngươi không thể coi là thật a...
Không biết Nhiếp Vân đang phục chế ở trong nạp vật thế giới, thấy hắn càng đi càng chậm, Đào Huân không khỏi gấp gáp hô lớn.
Hắn thấy người trước mắt này cũng quá thành thật a, hắn nói là nói đi ở sau lưng mọi người kiếm chỗ tốt chẳng qua chỉ là nói ý một chút mà thôi, có thứ tốt vẫn phải cướp, thế nhưng hắn không ngờ tới tên này lại tưởng thật. Lại còn ngừng lại, vốn là bọn họ so với người khác đã ở xa hơn. Thế nhưng lúc này hắn phát hiện ra ở phía sau mình ngay cả nửa bóng người cũng không còn nữa!
Như vậy còn cướp cái rắm a?
- Được, ta lập tức tới ngay!
Phục chế toàn bộ phù điêu trước mắt, nạp vật thế giới phỏng chế ra đồ vật giống nhau. Lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm, cười một tiếng rồi mới chạy theo.
- Chúng ta nhanh đuổi theo một chút đi, nếu không ngay cả chút cặn cũng không có a!
Thấy hắn chậm rãi chạy tới, lúc này ở trước mặt ngay cả bóng quỷ cũng không có, Đào Huân đã có chút hối hận hợp tác với Nhiếp Vân. Bất quá trước đó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144151/chuong-2367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.