Nếu như thực lực không đủ, vọt đi đầu cũng là chết nhanh nhất. Núp ở phía sau, nhân cơ hội kiếm lợi, có thể nhặt được chỗ tốt là tốt nhất, không nhặt được cũng không sao, đây mới là thủ đoạn bảo toàn tính mạng.
- Huynh đệ, vậy coi như nói xong, một lát nữa chúng ta cùng đi. Chớ bỏ rơi ta đó!
Rốt cuộc Đào Huân cũng tìm được một người đồng cam cộng khổ, hắn vội vàng thành khẩn nói.
- Được, chúng ta đi cùng nhau!
Nhiếp Vân đang nói chuyện thì đột nhiên mặt đất chấn động một trận. Bầu trời bên ngoài giống như xuất hiện ánh nắng chiều, ánh sáng màu đỏ chiếu rọi tứ phương.
- Tam giới ma bàn lập tức sẽ mở ra! Ta có Tầm Lệnh phù, tốt nhất mọi người nên đi theo sau lưng ta!
Vĩnh Dạ hoàng đế kêu lên một tiếng rồi bay thẳng ra phía ngoài.
Mọi người đồng thanh ứng tiếng rồi nuối đuôi đi theo sau lưng hắn.
Đi ra khỏi phòng. Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài có ánh nắng đỏ rực ngập trời, trên bầu trời xa xăm một cái mặt trời đỏ xuất hiện, phát ra thanh âm cót két như là cối xay. Tựa như ngay cả thiên địa cũng bị nó xay nhỏ ra.
- Đây chính là Tam giới ma bàn, cần phải có Tầm Lệnh phù mới có thể mở ra cánh cửa đi vào. Chúng ta đi theo sau lưng, nếu không, sợ rằng cũng không vào được bên trong!
Hai mắt Đào Huân sáng lên.
- Đi!
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà theo sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144150/chuong-2366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.