- Lợi hại, ngươi làm sao thấy được.
Hắn vừa dứt lời, Tử Đồng Bất Hủy sau lưng hừ một tiếng và biến thành bộ dạng khác, mấy người còn lại cũng biến thành bộ dạng khác, không nhận ra ai.
- Vì sao nhìn ra? Rất đơn giản, Phù Ám Triều là người cảnh giác, sẽ không đẻ hắn đi trước mặt ta, càng không để ta tới gần.
- Nếu như vừa rồi ta không ra tay, sợ rằng đã bị các ngươi vây vào giữa và ra tay.
Nhiếp Vân khẽ nói.
Đối phương ngụy trang rất giống, nói thật căn bản không nhìn ra, nếu không phải Phù Ám Triều mời hắn đi qua, hắn căn bản không ngờ mấy người này là giả trang.
Tuy hắn tiếp xúc Phù Ám Triều thời gian không dài nhưng lại tương đối hiểu loại người như vậy, nếu trước kia không phải Tử Đồng Bất Hủy bức bách thì hắn không nói rõ mục đích đi tới nơi đây, đủ thấy hắn cẩn thận.
Trước kia khi tới thạch lương, biết rõ nơi đây nguy hiểm nhưng vẫn không muốn đi cùng với hắn, rất hiển nhiên muốn thừa cơ thoát khỏi mình, hoặc có lẽ sợ mình ra tay với hắn.
Loại người này làm sao có thể hảo tâm bảo hắn theo sát phía sau chứ?
Sơ hở rõ ràng như thế lại nhìn không ra cũng chỉ có thể chết.
Cho nên vừa rồi giả ý đi tới gần và lập tức ra tay chế trụ đối phương,
Đối phương cho rằng hắn trúng kế nên không phòng bị, một lần hành động bắt lấy hai người.
Nhìn bộ dạng, trong bốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144118/chuong-2334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.