Chỉ cần liên lụy cường giả phong vương đều là đại sự kinh thiên động địa, đừng nói bọn họ, cho dù chúa tể hơi không cẩn thận cũng vẫn lạc.
- Đó là cái gì?
Thấy hắn phủ nhận, những người khác đều nhìn sang.
- Ta đi vào tam giới chiến trường đã bảy trăm ba mươi bảy lần, mỗi một lần đều cẩn thận nghiên cứu, dấu chân của ta đạp vào nơi này có thể nói là mòn cả giày.
Phù Ám Triều nói.
- Bảy trăm ba mươi bảy lần?
Mọi người tắc luỡi.
Tam giới chiến trường một trăm triệu năm mở ra một lần, đã tới bảy trăm ba mươi bảy lần, nói rõ ít nhất hao phí thời gian hơn bảy mươi tỷ năm, hơn nữa có thể du đãng ở nơi này không vẫn lạc, hơn bảy mươi tỷ năm trước thực lực của hắn cũng đã là hiện tại, khó trách hắn muốn liều mạng trùng kích chúa tể, đúng là tịch mịch đủ lâu.
Trong mọi người chỉ có Tử Đồng Bất Hủy mặt không đổi sắc, hắn thân là hỗn độn thần sơn, thời gian sống lâu hơn mọi người, hơn bảy mươi tỷ năm, đối với Nhiếp Vân mà nói là không thể tưởng tượng nổi, với hắn mà nói chỉ là bọt nước trong đời, là thời gian ngắn mà thôi.
- Trời xanh không phụ lòng người, trải qua nhiều lần hành tẩu như vậy cho nên ta biết một truyền thuyết.
Phù Ám Triều nói đến đây ánh mắt lộ ra điên cuồng và khát vọng, hai mắt bắn ra hào quang hưng phấn.
- Truyền thuyết!
- Không sai, là truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144099/chuong-2315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.