Chương trước
Chương sau
Kiền Huyết hoàng đế mua sắm vị trí không thành, bị Vương Tử Kiệt đánh vào mặt, không dám gây phiền phức với thành Tam Giới, hắn trút giận lên hai người này, có lão tổ làm hậu thuẫn cho nên hiện tại không thể buông tha bọn chúng.

Bàn tay to lớn xé rách thiên địa và đánh nát một khối không gian trên trời, Nhiếp Vân cảm thấy vô vàn áp lực bao phủ toàn thân và nội tâm chấn động.

Tuy thực lực tăng trưởng rất nhiều nhưng so với cường giả chúa tể mà nói vẫn còn kém quá xa, cả hai chính là cái hào rộng không thể vượt qua.

- Thiên phú thiên hành sư!

Thấy Phượng Hoàng chi dực không cách nào thoát đi, Nhiếp Vân lập tức vận dụng đại đạo, thân thể của hắn bêến mất, khó khăn lắm mới thoát ra từ khe hở của bàn tay, tinh thần khẽ động và chui xuống đất.

Thực lực bây giờ không thể tranh đấu với chúa tể, hắn phải đào tẩu thật nhanh.

Dù sao cường giả chúa tể có lực lượng linh hồn nhìn không xa lắm, chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi này, cho dù Kiền Huyết lão tổ có thủ đoạn thông thiên cũng không có cách nào.

- Chạy đi đâu!

Oanh!

Thấy một con sâu cái kiến thoát ra khỏi công kích của hắn và đào tẩu, sắc mặt Kiền Huyết lão tổ khó coi, hắn hừ lạnh sau đó nhìn qua mặt đất.

Lực lượng nổ tung truyền ra các hướng, mặt đất sụp đổ rất lớn, lúc này có một hố sâu lớn mấy ngàn trượng.

Trong hố này không có bóng dáng của Nhiếp Vân.

- Hắn vừa rồi hướng về nơi phát ra kim quang, đuổi theo!

Nhìn thấy hố sâu không có người nào, đôi mắt Kiền Huyết lão tổ bắn ra hàn quang đáng sợ.

Hiện tại có thể bỏ chạy về bất cứ nơi nào, nhưng đối phương lựa chọn trốn về hướng có kim quang, rất rõ ràng đây là cách làm thông minh nhất.

Nơi đó hội tụ vô số tu luyện giả, chỉ cần lẫn vào trong đó, cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng ra tay.

Tuy chúa tể vô địch thiên hạ nhưng không thể tùy ý lạm sát, nếu hắn thật sự đánh chết nhiều người như thế tất nhiên sẽ làm vương giả bắn ngược, gây chuyện không tốt sẽ vẫn lạc.

- Lão tổ, ta hoài nghi tiểu tử này chính là Di Tương trước kia!

Thấy lão tổ ra tay cũng thất bại, Kiền Huyết hoàng đế nói.

Nhiếp Vân và Đoạn Diệc ngụy trang thành bộ dạng khác, mặc dù là hắn cũng không nhìn thấu

- Di Tương?

Kiền Huyết lão tổ sinh ra sát ý đáng sợ.

Nếu như nói hắn muốn giết ai nhất, kẻ đó chính là gia hỏa Di Tương, dám làm hắn mất mặt với các chúa tể khác, tội không thể tha thứ.

- Ân, trước kia chúng ta nhìn thấy Di Tương, hai người bọn họ đào tẩu đã gâấu một tên đi, hiện tại cũng như thế, hơn nữa ta cũng nghe ngóng toàn bộ thành Tam Giới nhưng không tìm ra Di Tương, nghe nói hắn và vài người rời đi đã không thấy quay lại... Chỉ cần điểm này cũng bỏ đi, hai gia hỏa này có thể bỏ chạy trong tay lão tổ, thực lực lợi hại như vậy là chuyện chúng ta chưa nghe nói qua, cũng không có người nhìn thấy, cho nên ta cảm thấy kỳ quái.

Bởi vậy có thể thấy nhất định là kẻ khác ngụy trang, vô cùng có khả năng là kẻ này.

Kiền Huyết hoàng đế thân là hoàng đế của một quốc gia, nhãn lực của hắn không tệ, Nhiếp Vân chỉ vừa thu Đoạn Diệc đã làm hắn liên tưởng.

- Hừ, bất kể có phải hay không, dám khiêu chiến uy nghiêm Kiền Huyết hoàng thất đều phải chết.

Kiền Huyết lão tổ hóp mày, toàn thân sinh ra sát cơ sôi trào.

Hô!

Lúc này trên mặt đất rắn chắc ở xa xa, đột nhiên Nhiếp Vân xuất hiện, hắn nhìn chung quanh sau đó biến thành người khác.

Một thân áo gai vải thô mang gương mặt phong sương khắc khổ, hai mắt thâm trầm u buồn, bộ dạng hoàn toàn khác với vừa rồi, cho dù lại bị đối phương nhìn thấy cũng chưa chắc nhìn ra cái gì.

Thấy ngụy trang không có sơ suất gì, Nhiếp Vân tiến lên phía trước.

Vừa rồi một đường chạy như điên đã cách kim quang không xa, trong rừng rậm phía trước có không ít người, có thể nói bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, những cường giả chạy trốn lúc trước đang khẩn trương đứng nguyên tại chỗ nhìn phía trước, ánh mắt hưng phấn và khẩn trương.

Xem ra những người này đang chờ bảo vật xuất thế, sau đó nghĩ biện pháp cướp đoạt.

- Cái gì đó?

Thấy có nhiều người vây xem như thế, nội tâm Nhiếp Vân trong cảm thấy kỳ quái, hắn dùng Thông Thiên Nhãn nhìn về phía trước.

- Là Cẩm Vân Thiên Chu!

- Hơn nữa đã sống trăm triệu năm, khó trách có thể làm cho nhiều người cướp đoạt như vậy...

Cẩm Vân Thiên Chu là thực vật cấp bậc tương đương Thiên Tâm Đằng, là dược liệu cực kỳ trân quý, phiến lá dược liệu có khắc đường vân đại đạo, sau khi phục dụng có thể trợ giúp ngươi ta lĩnh ngộ đại đạo rất nhanh, thực lực bạo tăng, có thể giúp nửa bước chúa tể tiểu tam trọng tấn cấp trung tam trọng!

Trung tam trọng tấn cấp đại tam trọng!

Gốc dược liệu này với mọi người chính là vô thượng linh dược, đối với Nhiếp Vân mà nói nó không có tác dụng quá lớn.

- Nó vô dụng với ta nhưng có tác dụng lớn với đám người Vạn Lực Vương, hoàn toàn có thể giúp thực lực của chúng tiến thêm một bước.

Tâm niệm vừa động, Nhiếp Vân cũng không nóng nảy rời đi.

Tuy Cẩm Vân Thiên Chu không có tác dụng với hắn nhưng đối với Huyền Thiền Vương, Vạn Lực Vương mà nói có tác dụng không nhỏ, nếu như có cơ hội, thừa cơ cướp đi cũng là lựa chọn không tệ.

- Thiên Tâm Đằng, lan tràn!

Trong nội tâm khẽ động, Thiên Tâm Đằng lập tức chậm rãi lan tới gần Cẩm Vân Thiên Chu.

Lúc này Cẩm Vân Thiên Chu cách thành thục một bước nhỏ, nó tản mát hương khí làm lòng người thỏa mãn, mọi người đang nhìn chằm chằm chung quanh, cả đám đều cẩn thận cầm binh khí trong tay mình, sợ bị kẻ khác cướp đi.

Thiên Tâm Đằng kéo dài từ dưới đất, nó không khác gì rễ thực vật bình thường, hơn nữa với thủ đoạn của Nhiếp Vân cho nên không ai có thể phát hiện.

Ầm ầm!

Thời điểm Thiên Tâm Đằng đi tới trước Cẩm Vân Thiên Chu, lúc này bầu trời nổ vang, một chiếc cổ thuyền xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.

- Là cổ thuyền của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực Kiền Huyết hoàng thất!

- Dám dùng cổ thuyền tại nơi này, có lẽ Kiền Huyết hoàng đế không có thực lực như vậy.

- Không phải hắn điều khiển, là Kiền Huyết lão tổ, là cường giả chúa tể.

- Cấp bậc chúa tể.

Nhìn thấy chiếc cổ thuyền không kiêng nể gì bay trên không trung, tất cả mọi người nơi đây cảnh giác.

Lực uy hiếp của cường giả chúa tể quá lớn, vạn nhất Kiền Huyết lão tổ ra tay, bọn họ không ai có năng lực phản kháng.

- Các vị đạo hữu, ta là hoàng đế Tà Nguyệt Chí Tôn Vực Kiền Huyết hoàng triều, đây là gia phụ Kiền Huyết lão tổ, là cường giả cấp bậc chúa tể, chắc hẳn không cần giới thiệu mọi người cũng biết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.