Kiền Huyết hoàng đế mua sắm vị trí không thành, bị Vương Tử Kiệt đánh vào mặt, không dám gây phiền phức với thành Tam Giới, hắn trút giận lên hai người này, có lão tổ làm hậu thuẫn cho nên hiện tại không thể buông tha bọn chúng.
Bàn tay to lớn xé rách thiên địa và đánh nát một khối không gian trên trời, Nhiếp Vân cảm thấy vô vàn áp lực bao phủ toàn thân và nội tâm chấn động.
Tuy thực lực tăng trưởng rất nhiều nhưng so với cường giả chúa tể mà nói vẫn còn kém quá xa, cả hai chính là cái hào rộng không thể vượt qua.
- Thiên phú thiên hành sư!
Thấy Phượng Hoàng chi dực không cách nào thoát đi, Nhiếp Vân lập tức vận dụng đại đạo, thân thể của hắn bêến mất, khó khăn lắm mới thoát ra từ khe hở của bàn tay, tinh thần khẽ động và chui xuống đất.
Thực lực bây giờ không thể tranh đấu với chúa tể, hắn phải đào tẩu thật nhanh.
Dù sao cường giả chúa tể có lực lượng linh hồn nhìn không xa lắm, chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi này, cho dù Kiền Huyết lão tổ có thủ đoạn thông thiên cũng không có cách nào.
- Chạy đi đâu!
Oanh!
Thấy một con sâu cái kiến thoát ra khỏi công kích của hắn và đào tẩu, sắc mặt Kiền Huyết lão tổ khó coi, hắn hừ lạnh sau đó nhìn qua mặt đất.
Lực lượng nổ tung truyền ra các hướng, mặt đất sụp đổ rất lớn, lúc này có một hố sâu lớn mấy ngàn trượng.
Trong hố này không có bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144093/chuong-2309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.