- Kiền Huyết, chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, ngươi vẫn trầm ổn, tại sao lần này biến thành như thế? May mắn chỉ có mấy người chúng ta, nếu nhiều người, chẳng phải ném mặt mũi càng lớn?
Phù Hư lắc đầu.
Ba người khác nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu, chẳng lẽ đầu óc Kiền Huyết có bệnh, chẳng lẽ tu luyện tới hư rồi?
- Các ngươi...
Thân thể Kiền Huyết lão tổ lắc lư suýt ngất đi, nhìn kỹ cái bình trước mắt và sắp phát điên.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tên kia bỏ chạy lúc nào? Tại sao còn có thể lưu chữ... Đáng giận ah đáng giận!
Vốn định "trang Bức", kết quả lại bị vẽ mặt, gương mặt đỏ như máu, cơ mặt run run.
Hừ!
Lúc này hắn không còn mặt mũi cầm cái bình nữa, lúc này thu vào trong người, quay đầu nhìn về phía Kiền Huyết hoàng đế:
- Phái người truy tra tung tích của Di Tương, ta muốn đích thân bắt hắn thẩm vấn, rốt cuộc hắn bỏ chạy như thế nào...
- Vâng!
Kiền Huyết hoàng đế vội vàng đi ra ngoài.
Lão tổ ném mặt mũi lớn như thế, hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể phụng mệnh làm việc, vừa đi ra khỏi tiểu viện đã nghe tiếng cười của Tiêu Diêu Tiên vang dội, cũng không kiêng nể gì cả.
Kiền Huyết lão tổ mất mặt thế nào thì Nhiếp Vân không biết, sáu chữ kia là hắn lưu lại lúc gần đi, đối phương bắt lấy hắn, trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, hiện tại chạy đi không buồn nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144087/chuong-2303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.