- Đa tạ!
Người này biết chúa tể nói chuyện không phải là mình có thể chen miệng vào, lúc này cũng không nhiều lời, quay người đi ra ngoài.
- Đường đường chúa tể lại có bộ dạng như thế, cũng không sợ làm cho nhân gia chê cười!
Thấy Tiêu Diêu Tiên như thế, Kiền Huyết lão tổ lắc đầu.
Hắn khai sáng Kiền Huyết hoàng triều cho nên yêu cầu nghiêm khắc với quy củ, trước mắt Tiêu Diêu Tiên thân là cường giả chúa tể nhưng tùy ý như thế làm hắn khó chịu.
- Tiêu Diêu Tiên ta là người phóng đãng không bị trói buộc, mỗi người cũng biết, ngươi cũng không phải mới nhìn thấy lần đầu tiên.
- Như thế nào, muốn đánh với ta một hồi? Ta vừa vặn rỗi rãnh không có việc gì, không ngại ra tay giáo huấn ngươi một trận.
Lườm đối phương, Tiêu Diêu Tiên không cho là đúng.
Đều là chúa tể, mọi người ai không sợ ai, không cần phải cho đối phương sắc mặt.
- Giáo huấn ta? Cũng không sợ khoác lác gió cuốn đầu lưỡi!
- Có lẽ trước kia ta không làm gì được ngươi, nhưng hiện tại... Hừ hừ, cho dù không giết được ngươi, cho ngươi ăn chút đau khổ cũng có thể.
Kiền Huyết lão tổ cười lạnh, hắn nhìn Tiêu Diêu Tiên đầy khinh miệt.
- Ah? Có thể làm cho Lý Tiêu Dao ta ăn đau khổ, xem ra Kiền Huyết ngươi đạt được kỳ ngộ phi phàm.
- Như thế nào, có thể cho chúng ta biết một chút hay không?
Phù Hư sững sờ sau đó hỏi thăm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144086/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.