Nhiếp Vân đứng đằng sau đám người, lại thi triển một ít thủ đoạn, động tác rất nhỏ cho nên không làm ai chú ý.
- Vâng, chủ nhân!
Phục Giang vương tử biết rõ ý của hắn, hắn nhìn cảnh vật chung quanh, nhìn thấy người xếp hàng và binh lính, hắn mang theo Nhiếp Vân bước nhanh ra bên ngoài.
- Người nào? Lui vào xếp hàng! Nếu lại đi về phía trước thì chúng ta sẽ động thủ.
Một binh sĩ thấy hắn chen ngang cho nên hét lớn, thái độ hung hãn.
Rầm rầm!
Nương theo tiếng la có hơn mười binh sĩ tay cầm trường thương đứng ra, động tác đều nhịp, tuy những người này thực lực không phải rất cao, liên hợp lại với nhau sẽ có uy thế cường đại, có thể đánh bại đối thủ cường đại hơn nhiều.
Binh sĩ Kiền Huyết vương triều đều am hiểu đánh hợp kích và liên thủ với nhau, có thể liên hợp cùng một chỗ và phát huy một trăm phần trăm tới hai trăm ba mươi phần trăm sức chiến đấu.
Phục Giang là vương tử nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra, nhất là loại binh lính này làm sao biết hắn là ai.
- Làm càn! Đây là Phục Giang vương tử điện hạ, chẳng lẽ ngươi muốn tra?
Nhiếp Vân ngụy trang Cửu Triêu tiến về phía trước một bước, hắn cau mày quát lớn.
Đã ngụy trang thành người khác, đương nhiên phải làm tốt bản phận chó săn.
- Ah... Thì ra là vương tử điện hạ, mời bên này!
Nghe được người trước mặt là vương tử, binh sĩ đã giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143992/chuong-2208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.