Tu Du Tẩu là lão quái vật sống từ thượng cổ, lại sinh hoạt trong chu thiên giới của mình, hắn rất ít câu thông thời đại, thời điểm bố trí động phủ nhất định sẽ lưu lại dấu vết của mình, hắn là lão quái vật ưa thích tự nhiên, nhìn cũ kỹ cũng bình thường.
- Lúc ấy ta chỉ ôm tâm tình may mắn mà thôi, cũng không nghĩ tới ngươi có thể mở ra thiên phú đệ nhất, lưu lại bí kỹ cũng không đi quản, ta nằm mơ cũng không ngờ rằng ngươi lại thành công.
Tu Du Tẩu nói.
- Ách... Ta mở ra thiên phú đệ nhất khi nào?
Nhiếp Vân hiện tại vẫn không hiểu ra sao.
Đối phương vẫn nói hắn mở ra thiên phú đệ nhất, hắn tới bây giờ không biết mình mở ra khi nào.
- Là lần đầu tiên ngươi tiến vào di tích viễn cổ sâu trong thời không!
- Đó là chín tầng thế giới phía dưới Bắc Đẩu tinh cung!
- Khi đó ngươi đã mở thiên phú đệ nhất.
Tu Du Tẩu cười nói.
- Lần thứ nhất tiến vào trong di tích viễn cổ? Ngươi nói là... Kiếp trước của ta?
Da đầu Nhiếp Vân như nổ tung.
Hắn trọng sinh ba trăm năm trước vẫn cho rằng là cơ mật lớn nhất, ngay cả Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng chưa nói qua, tại sao hắn biết/
- Không sai, lúc ấy ngươi đi vào trong di tích và lấy được khoáng thạch đặc thù, vừa cầm trong tay đã bị ám sát, khi đó ngươi hận thiên hận địa, hận cuộc sông bất công, trong nội tâm tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143548/chuong-1764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.