Yêu nhân, ma nhân bị hắn chán ghét lại là phái chủ chiến, nếu không có bọn họ sẽ không có Linh giới hôm nay.
Chuyện này với nhân loại mà nói là chuyện nhục nhã, chỉ sợ năm đó bị cưỡng chế áp xuống, người biết rõ lịch sử chân chính không nhiều.
Xem ra người xấu trong mắt hắn chưa chắc là xấu, người tốt cũng chưa hẳn là tốt.
Lúc trước Nhiếp Vân hận không thể giết sạch tất cả yêu nhân, không lưu một kẻ nào, hiện tại biết rõ những chuyện này liền biết suy nghĩ của mình hạn hẹp ra sao.
Nếu không phải tổ tiên bọn họ đầu rơi máu chảy cống hiến cho nhân loại, chỉ sợ Linh giới hiện tại là thiên hạ của Tu La Vương rồi.
- Là nhân loại các ngươi hèn hạ vô sỉ.
Nhan Chi hừ lạnh một tiếng.
Cho dù Nhiếp Vân hay là Tu Du Tẩu không phản bác nửa câu.
- Thành bại thị phi chỉ là quá khứ!
- Hiện tại Tu La Vương xuất hiện lần nữa, hạo kiếp mới sắp hàng lâm, chúng ta nên tích cực phó, lần này nhân loại sẽ không lùi bước!
Tu Du Tẩu ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Vân
- Hạo kiếp lần nyaf có thành công hay không phải xem ngươi.
- Ta?
Nhiếp Vân nháy mắt mấy cái.
Thực lực của hắn mặc dù có tiến bộ nhưng so với Tu La Vương lại kém quá lớn, hắn không có năng lực đó.
- Đúng vậy, bởi vì ngươi có thiên phú đặc thù đứng thứ nhất!
Tu Du Tẩu nói.
- Thiên phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143547/chuong-1763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.