Sưu!
Linh hồn cộng sinh của Di Hoa cũng bị cuốn vào lỗ thủng đằng sau mặt người rồi biến mất không thấy gì nữa.
- Hắn ta cũng muốn mang đi!
Thoáng cái mang đi Di Hoa, con mắt trên mặt người chăm chú nhìn vào trên người Huyễn Vũ, tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân cảm thấy khí kình toàn thân tán loạn, lực lượng nắm lấy cổ đối phương lập tức tiêu tán.
- Hắn ta sao? Ngươi vẫn không nên mang đi thì hơn, chết!
Huyễn Vũ một đường bố trí bẫy rập hắn, sao hắn có thể cho phép đối phương được mang đi cơ chứ? Cho dù người trước mắt này là Linh Hồn sư cũng không được!
Nhiếp Vân nhướng mày, lòng bàn tay có lực lượng bắn ra.
Phanh!
Ngay cả tiếng kêu thảm Huyễn Vũ cũng không thể phát ra, thân thể đã nổ thành thịt nát.
- Ngươi dám vi phạm ý chí của ta? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Nhìn thấy Nhiếp Vân không để ý tới uy nghiêm của nàng, trực tiếp tiêu diệt Huyễn Vũ đánh chết, trên mặt người này rốt cục cũng có chút khó coi.
- Đương nhiên ngươi dám giết ta. Bất quá, ta cũng dám giết hắn! Đại trượng phu sống trên đời phải khoái ý ân cừu, dám yêu dám hận. Nếu như bởi vì người yêu thân phận cao quý mà tự ti, bởi vì thế lực sau lưng cừu nhân cường đại mà rút lui. Như vậy còn tu đạo, tu tâm cái rắm. Cho dù có tu luyện tiếp, chỉ sợ cũng đều là phế vật!
Nhiếp Vân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143270/chuong-1486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.