Dường như đoán ra nội tâm Nhiếp Vân biến hóa, Cổ Hưu tươi cười khoát tay, nói:
- Ta là thủ hộ giả cửa thứ nhất, ngươi đã vượt qua thì tốt rồi, vũ tâm ma địch này là bảo vật theo ta nhiều năm, nó là bảo vật nổi danh trong Ma tộc, tặng ngươi.
Cổ Hưu điểm một cái, một đạo hào quang đen nhánh bắn tới, Nhiếp Vân vươn tay tiếp được, nó là cây sáo nhỏ dài chừng một xích.
Cây sáo có màu đen nhánh khắc đầy ma vân đặc thù, hơi lắc nhẹ cũng sinh ra ma âm làm người ta trầm mê vào trong đó.
- Đa tạ tiền bối!
Liếc mắt nhìn ma địch trong tay, Nhiếp Vân biết đây là bảo vật hiếm thấy, mặc dù Kiếm Thần Chi Kiếm còn kém nó một mảng lớn, trên mặt vui vẻ.
- Ân, tốt, ngươi thuận lợi thông qua cửa thứ nhất, đi ra ngoài đi!
Cổ Hưu khoát khoát tay, hắn đứng bất động tại chỗ.
- Có thể mạo muội hỏi tiền bối một câu, Bắc Đẩu tinh cung có mấy quan khảo hạch?
Nhiếp Vân hỏi.
- Bắc Đẩu có mấy ngôi sao?
Cổ Hưu cũng không trả lời, hắn hỏi ngược lại.
- Ah, đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn hiểu rõ sau đó quay người rời đi, còn chưa đi xa chợt nghe Cổ Hưu ở sau lưng lên tiếng.
- Ma nhân tu luyện chủ yếu dựa vào bản thân, không ký thác ngoại vật, ta nhìn công pháp của ngươi vừa rồi có lực lượng cương mãnh, vô cùng mạnh mẽ, muốn càng tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143051/chuong-1267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.