- Ha ha, được rồi, vậy ta chờ ngươi đánh chết, hi vọng ngươi có thực lực này.
Đối với lời uy hiếp của hắn Nhiếp Vân không thèm để ý mà cười nhạt một tiếng.
- Hừ.
Thấy đối phương căn bản không coi lời uy hiếp của mình vào đâu, bộ dáng phong khinh vân đạm, sắc mặt Tiêu Lăng tái nhợt. Hắn cảm thấy nơi bị yêu thú đả thương run rẩy, thiếu chút nữa bất tỉnh cho nên lập tức quay đầu, nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không muốn dừng lại.
Hôm nay thực sự mất mặt quá lớn, so với việc ở lại còn không bằng nhanh chóng rời đi.
- Ta không thể không thừa nhận ngươi ngoan độc, chuyện hôm nay Cát Hoan ta ghi nhớ, hi vọng ngươi có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm.
Cát Hoan cũng hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn rồi quay người rời đi.
Từ lời nói đã biết được tên này còn độc ác hơn Tiêu Lăng.
- Ha ha, ta cũng hi vọng ngươi có cơ hội tham dự tranh đoạt Phá Không tiềm lực bảng.
Đối với lời uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân chỉ dùng thanh âm mà bản thân hắn nghe thấy, hừ nhẹ một tiếng.
Nghe đối phương nói như vậy thân thể Cát Hoan dừng lại rồi khoát tay tiếp tục rời đi.
Hắn biết rõ từ giờ trở đi mình đã kết thù lớn với thiếu niên này, đã tới mức không chết không thôi.
Thấy hai người rời đi, những đệ tử cũ khác biết rõ không còn náo nhiệt để xem cho nên cũng liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142716/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.