- Được, chúng ta giao.
Nương theo một tiếng gầm lên, cổ tay hai người đồng thời khẽ đảo, đều lấy ra một đống linh thạch.
Không nhiều không ít, đều là năm vạn khỏa.
Không có biện pháp, nhìn tư thế của một người một yêu sủng trước mắt này, chỉ cần không giao nhất định sẽ gọt đám người treo trên cây thành trường côn. Nếu như vậy hai minh chủ như bọn hắn sẽ thực sự nổi danh.
Hiện tại giao ra linh thạch còn có được thanh danh tốt, đợi tới khi thả hết thuộc hạ của hai người bọn hắn ra, bọn hắn nhất định sẽ đánh ra một kích lôi đình, chẳng những phải khiến cho đối phương nôn ra còn phải khiến cho gia hỏa không biết trời cao đất rộng này biết được cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cát Hoan và Tiêu Lăng đồng thời quyết định.
- Cũng không tệ lắm.
Thấy động tác của hai người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ống tay áo phất lên, lập tức thu một đám linh thạch vào trong nạp vật đan điền.
- Tiểu Hổ, ngươi giao ngươi cho bọn hắn đi.
Dường như cũng không để ý tới vẻ hung ác trong mắt hai người, Nhiếp Vân tùy ý khoát tay.
- Vâng.
Tiểu hổ gật đầu, bàn tya liên tục run lên, ném những đệ tử còn lại trên cây qua hai người Tiêu Lăng.
- Dám khiến cho Lăng Thiên minh ta khuất nhục như vậy, chết đi cho ta.
- Ta sẽ khiến cho ngươi nhổ đi toàn bộ những thứ mà ngươi đã lấy.
Tiếp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142715/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.