Một quyền này không có dùng bất kỳ vũ kỹ nào, chỉ là một chiêu tầm thường nhất, vừa nhìn không thấy có bất kỳ chút hoa lệ nào, lại mang theo áp lực và uy thế rất mạnh.
- Hạp Hư cảnh sơ kỳ? Ha ha, để ta cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta. Cũng cho ngươi biết cái gì là thực lực.
Nhiếp Vân khẽ động thì người trung niên kia lập tức nhìn ra thực lực của hắn. Người này cười ha hả, trong thanh âm mang theo vẻ lạnh lẽo và khinh thường nồng đậm.
Đạt tới Hạp Hư cảnh, mỗi một cấp bậc đều chênh lệch như trời và đất. Huống chi trung kỳ, sơ kỳ trong mắt hắn, thiếu niên trước mắt này căn bản chỉ cần một chiêu là có thể đánh chết.
- ha ha.
Đối mặt với lời nói hung hăng càn quấy của đối phương, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, một quyền chậm rãi đánh về phía trước, lập tức va chạm với bàn tay quỷ kia.
Phanh.
Quyền chưởng va chạm, người trung niên không động, mà Nhiếp Vân lại lui về phía sau một bước.
- Rất tốt, không ngờ ngươi lại có thực lực như vậy, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta đi.
Một chiêu chấm dứt, hai người không có ý định động thủ nữa. Người trung niên này nhìn về phía Nhiếp Vân, do dự một chút, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía tên đồ đệ đã mất một cánh tay nói một tiếng, sau đó bước nhanh ra ngoài.
- Sư phụ, nhất định người phải thay đồ nhi báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142681/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.