Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xiết chặc ngọc ấn, Vân Huyên nhẹ nhàng tiến lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vách tường thông đạo, dường như đang chờ người nào đó đi ra, tuy, làm cho nàng thất vọng là, đi đến cuối cùng nhưng không có bóng người nào xuất hiện.
- Hừ, nếu ngươi không đi ra xem như cũng biến thông minh!
Mắt thấy sắp đi tới cuối thông đạo nhưng không nhìn thấy bóng người nào xuất hiện, ôn nhu trên mặt Vân Huyên bị hàn khí sương lạnh che kín, so với dáng vẻ ôn nhu vừa rồi như biến thành hai người khác nhau.
- Lần này ngươi tới trộm đi thần kiếm và tượng đá là muốn dùng để áp chế ta, muốn ta đối xử tốt với ngươi một chút a
- Hừ, muốn ta tốt với ngươi, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Xứng sao? Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên ta đường đường tông chủ Kiếm Thần Tông, là một trong những kẻ có quyền lợi đỉnh phong nhất đại lục Phù Thiên, ngươi chỉ là tên trộm người hô người đáng, ngươi cho rằng trộm hai đồ vật này thì ta mặc cho ngươi bài bố? Đừng nằm mơ!
- Lúc trước ta có thể bắt ngươi, hiện tại cũng có thể!
- Lần trước còn có Trần Văn Húc cứu ngươi, hiện tại gia hỏa này bị ta gài bẫy giết chết, linh hồn khóa trong Tụ Hồn Đăng không cách nào thoát thân ra ngoài, ta xem ngươi có thể trông cậy vào ai.
Cười lạnh một tiếng, bàn tay trắng nõn như ngọc của Vân Huyên hơi vung vẫy, ngọc ấn nhỏ như lòng bàn tay bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142554/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.