Chương trước
Chương sau
Trên đường lại gặp phải một đám đệ tử, lúc này Nguyên Tâm tông quả thực đã hỗn loạn tới cực điểm. Những đệ tử này đều không yên lòng, đâu có chú ý tới hai người này.

- Đây là Tàng Thư các, ngươi chờ một chút, ta thuận tiện cũng đốt một chút.

Hai người nhanh chóng đi về phía trước, lần nữa đi vào Tàng Thư các, Nhiếp Vân lại kéo Thiên Huyễn.

- Tàng thư các ngươi cũng muốn đốt? Móa.

Thiên Huyễn lảo đảo.

- Nhanh lên, muốn chơi thì chơi lớn một chút. Dù sao cũng đã đốt một, cũng không quan tâm tới đốt thêm một cái nha.

Nhiếp Vân cười mắng, lại cười hắc hắc rồi lặng lẽ tiến vào Tàng Thư các.

Lúc này Tàng Thư các đã loán loạn, cũng không có người trông coi. Nhiếp Vân thả Diễm hỏa ra, lập tức châm cả thư khố.

Sách so với phong ấn dễ đốt hơn nhiều, hơn nữa một khi đốt rất khó dập hết. Diễm hỏa lan ra, lập tức tạo thành một biển lửa cực lớn, chiếu sáng trọn Nguyên Tâm tông.

- Đi mau, ta nhớ vừa rồi lúc đi qua còn có Công Huân điện, Luyễn Võ điện, Tiên nhạc điện... Có tới bảy tám cung điện, chúng ta một đường đốt qua, nhìn xem bọn chúng còn có thời gian bắt chúng ta hay không.

Châm diễm hỏa đốt Tàng Thư các xong, Nhiếp Vân lại cười lớn, đi theo sau lưng Thiên Huyễn phóng nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói.

- Đốt toàn bộ công huân điện, luyện võ điện, tiên nhạc điện? Xem ra... Ngươi còn ác hơn ta nha.

Nhìn thấy đại hiệp đốt nhà Nhiếp Vân trước mắt, Thiên Huyễn im lặng một hồi.

Hắn thân là thần thâu, người nào cũng dám trộm, to gan lớn mật, mà tiểu tử trước mắt này không ngờ lại không sợ lớn chuyện, so với hắn còn hung ác hơn.

Tiếp tục đi về phía trước, Nhiếp Vân đi đông một cái, đi tây một cái. Rất nhanh, toàn bộ những cung điện chính yêu trong Nguyên Tâm tông đều bị đốt cháy, hỏa diễm cực nóng xông lên tời, đem nửa bầu trời nhuộm đỏ.

Diễm hỏa của Diễm hỏa sư vốn đã cường hãn hơn hỏa diễm bình thường rất nhiều, hiện tại lại đốt nhiều như vậy, đừng nói là đệ tử Nguyên Tâm tông, cho dù là một ít trưởng lão tới cũng không thể dập hết. Thậm chí không cần thẩn còn bị dính lửa lên người, bị chôn sống, chết cháy.

- Cơ nghiệp của ta, cơ nghiệp mấy trăm năm của Nguyên Tâm tông ta...

Nhìn thấy ánh lửa ngập trời, tông chủ Nguyên Tâm tông cả thấy như phát điên. Mái tóc trên đầu vốn là màu đen nhánh, nhưng chẳng biết từ khi nào đã có một mảng lớn chuyển thành trắng.

Vừa rồi hắn còn muốn đi cứu hỏa, còn chưa kịp dập diễm hỏa thì đột nhiên lại có một cỗ hỏa diễm khác xông lại, thiếu chút nữa thiêu cháy hắn.

- Đây là Diễm hỏa của Diễm hỏa sư, cực nóng vô cùng, chẳng lẽ Nhiếp Vân này là một vị Diễm hỏa sư? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Không riêng gì hắn sắp phát điên mà đặc sứ cũng sắp sụp đổ.

Theo tin tức mà hắn nhận được, Nhiếp Vân này là Ngụy trang sư, Trị liệu sư, Thuần thú sư, Huyết đồng sư, còn có được nạp vật đan điền, từ khi nào lại thêm thân phận Diễm Hỏa sư vậy?

- Tinh thần quan sát, giám sát cả ngọn núi, để ta nhìn xem ngươi chạy tới đâu.

Trong lòng khiếp sợ, nhưng đặc sứ này cũng không có thả lỏng mà tinh thần lực cường đại lại giám sát bốn phía, triệt để bao phủ Cực Quang sơn.

Tuy rằng hắn giám sát vô cùng nghiêm ngặt, nhưng mà còn chưa phát hiện ra kẻ nào khả nghi.

- Đúng rồi, nơi cháy nhất định có hai người bọn chúng, ta chỉ cần nhìn thấy ngọn nguồn của hỏa diễm ở nơi nào là có thể tìm được hắn.

Đột nhiên đặc sứ nghĩ tới một điểm, hai mắt sáng ngời, tinh thần nhanh chóng đảo ra ngoài.

- Không tốt, không tốt, tông chủ...

Ngay khi hắn đem lực chú ý tập trung vào mấy cung điện khác trong sơn môn Nguyên Tâm tông thì độ nhiên có một đệ tử xông tới, không ngừng khóc lóc.

- Sao vậy?

Sắc mặt Nguyên Thiên tông chủ vô cùng khó coi.

- Tông chủ, Thông Minh điện cũng bắt lửa, sẽ nhanh chóng đốt tới đây, người và đặc sứ cũng nhanh chóng rời đi thì hơn...

Người này vội vàng hô lớn.

- Cái gì? Thông Minh điện mà cũng bắt lửa sao?

Lúc này hai người mới chú ý trên đầu có một đám ánh sáng màu đỏ kéo tới.

Xoẹt xoẹt...

Cung điện tùy thời sẽ sụp đổ.

Phốc.

Nhìn thấy loại tình cảnh này, Nguyên Thiên tông chủ rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy...

- Ha ha, Nhiếp Vân, không ngờ nhìn ngươi nho nhã yếu đuối như vậy nhưng khi làm việc lại có thể ác độc như thế.

Tại một nơi cách Nguyên Tâm tông mấy vạn dặm, trong một hạt bụi, Thiên Huyễn giơ vò rượu trong tay lên, lớn tiếng, vừa cười vừa nói.

- Nguyên Tâm tông và Di Thần tông liên minh, vừa nhìn đã biết không phải là vật gì tốt. Đã như vậy ta cũng không nương tay.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

Hai người ngày đó dùng Diễm hỏa phóng hỏa toàn bộ các cung điện trong Nguyên Tâm tông, rốt cuộc khiến cho đặc sứ và tông chủ Nguyên Thiên kia tâm thần đại loạn, rốt cuộc cũng thừa cơ trốn ra ngoài.

Rời khỏi Nguyên Tâm tông, trở lại Tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân thu khôi lỗi Nguyên Cương trưởng lão kia, lại mang theo Thiên Huyễn rời khỏi chỗ của Nguyên Tâm tông rồi mới uống rượu.

Hai người đại náo Nguyên Tâm tông cho nên cảm tình càng thêm thâm hậu, lúc uống rượu không còn như lần trước nữa, vô cùng sảng khoái và cao hứng.

- Nguyên Tâm tông mất đi chưởng giáo ấn, mất đi bảo khố, tất cả tàng thư các cũng bị đốt sạch, nguyên khí đại thương, đủ để khiến cho bọn hắn phải cụp đuôi tu dưỡng vài năm. Tuy nhiên, càng như vậy ngươi càng phải cẩn thận, hiện tại bọn hắn không biết ta là ai, nhưng mà chỉ sợ ngươi sẽ bị bọn hắn điên cuồng trả thù.

Cười một hồi, Thiên Huyễn có chút lo lắng nói.

- Ha ha, không sao cả, giết không được bọn hắn thì đào tẩu, bọn hắn cũng chưa chắc đã có thể làm gì được ta.

Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.

- Đúng, ngươi có một động phủ như vậy, chỉ cần không có đạt tới Thiên Kiều cảnh, muốn bắt được ngươi quả thực rất khó a. Ồ, đúng rồi, sao ngươi lại đắc tội với Di Thần tông? Lại khiến cho tông chủ bọn chúng tự mình phái người đuổi giết?

Thiên Huyễn có chút kỳ quái hỏi.

Tông chủ Di Thần tông cao cao tại thượng, mà bây giờ cho dù thực lực của Nhiếp Vân không kém, nhưng mà trong mắt đối phương thì cũng chỉ như con sâu cái kiến, không kém hơn là bao. Thế nhưng đường đường là tông chủ Di Thần tông lại phái người đuổi giết Nhiếp Vân?

Như vậy cũng giống như ngọc hoàng đại đế đi đuổi giết một tên ăn mày vậy, có

thể khiến cho tông chủ Di Thần tông buông thể diện mà đuổi giết, muốn làm vậy phải có bao nhiêu cừu hận a?

- Còn không phải là bởi vì động phủ này sao? Động phủ này ngay cả ngươi cũng cảm thấy ngạc nheine, đương nhiên hắn ta cũng muốn đạt được cho nên mới truy sát ta như vậy...

Nhiếp Vân cười cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.