Lặn lội đường xa, sức chịu đựng của Tiểu hổ vô cùng tốt, đã sớm biến mất dạng. Tuy nhiên bởi vì là yêu sủng của Nhiếp Vân cho nên hắn biết rõ nó không có việc gì, cho nên lúc này hắn cũng không có lo lắng.
- Ngươi nói ở đây sao? La Nghiêm Bá bá ở đây sao?
Đứng trong sơn cốc, La Thần nhìn chung quanh một chút, dường như không quá tin tưởng cho nên hai hàng lông mày nhíu lại.
- Không phải trong tộc đã nói rồi sao, La Nghiêm bá bá đã sơm chết, làm sao có thể ở đây được? Ta căn cứ vào đồ vật trên Ngư Tràng đoản kiếm mà truy tung tới đây, nói cách khác, nhất định đoản kiếm ở nơi này.
La Vũ nhìn chung quanh một chút, lại dùng truy tung đan điền của mình cẩn thận cảm giác.
- Nơi này trống trải, ngay cả bóng quỷ cũng không có, không phải ngươi cảm giác sai rồi đó chứ?
La Thần thầm nói.
- yên tâm đi, truy tung đan điền tuyệt đối không có vấn đề gì. Ồ? Dường như ở gần hồ nước kia, chúng ta đi qua xem.
Cảm ứng một hồi, hai mắt La Vũ đột nhiên nhìn vào một hồ nước trong sơn cốc.
Lúc này đầm nước sau khi Hoàng Viêm linh thạch bị Nhiếp Vân hấp thu đã triệt để khôi phục lại trong suốt, không còn màu vàng nhạt như trước nữa. Dưới ánh trời chiều mới có chút gợn sóng lăn tăn, lóe lên quang mang màu vàng nhạt.
- Ngư Tràng đoản kiếm? Không phải tìm đoản kiếm của ta đó chứ?
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141890/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.