Ly Phong ôm Lạc Chỉ Y trở về phòng của hắn, lấy nước giúp nàng lau sạch vết máu khô ở khóe miệng. Hắn đặt nàng trong ngực một cách mềm nhẹ, dùng gò má của chính mình cọ xát khuôn mặt nhỏ của nàng thấp giọng nỉ non:
"Y, nàng là đang trừng phạt ta sao? Phạt ta không có thấy rõ sự thật nên trách oan nàng? Nha, đúng rồi, còn phạt ta đêm đại hôn đó đã ném nàng vào hoang viên, làm nàng nhận hết tất cả oan ức? A, hình như ta còn đánh nàng mấy chục đại bản... "
Vệt nước mắt cũ trên mặt còn chưa khô thấu, bây giờ lại lần nữa bị những giọt nước mắt mới bao trùm, tại sao mình lại làm nhiều chuyện thương tổn Y như vậy? Hiện tại thật sự rất hối hận, rất hối hận! Nhưng...
"Y, nàng trừng phạt ta như vậy là quá tàn nhẫn rồi... Có thể đổi cái khác được không? Nàng hãy mở mắt ra, ta cho nàng mắng, cho nàng đánh... Nếu như đánh chửi đều không thể nguôi được sự tức giận thì nàng muốn giết ta cũng được mà? Y, mở mắt đi, đổi một sự trừng phạt khác được không? Hức... Hức... Bây giờ nàng trừng phạt thật sự quá nặng, hức... Hức... Ta chịu không nổi a, hức hức... "
Ly Phong vùi đầu ở trong lòng Lạc Chỉ Y mà khóc như một đứa bé. Y, xin đừng dùng phương thức này trừng phạt ta.
Không biết đã khóc qua bao lâu, nước mắt đều thấm ướt cả y phục của Lạc Chỉ Y.
"A... Y, xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý làm bẩn y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-khi-phi-hoa-dao-nhieu/3005500/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.