Diệp Vân Xuyên không ngờ anh lại đàu ra được nhiều sơ hở như thế.
Trái tim cậu thoáng chốc trở nên bình lặng như mặt hồ.
Hoá ra anh chưa từng có ý đem tặng cậu cho Mục Đổng, anh vẫn trở về cho dù cậu đã không còn cần tới nữa. Đã vì cậu mà trăm đắng ngàn cay, vì cậu mà tâm hồn phong lưu lại rơi vào tù ngục.
Lại vì cậu mà để tâm nhiều đến vậy.
Hai kiếp người, hai lần anh vì cậu mà đau khổ, dẫu có lỗi lầm thì cũng đã sớm hoà nhau.
Mà nói đến cùng thì, nếu không có Liễu Vô Song ra tay đủ tàn nhẫn, cho cậu xem hình ảnh khổ sở của Đường Phong mỗi ngày thì cậu làm sao nguôi giận được. Đúng là thương con nhất vẫn là mẹ, mà ác nhất cũng là mẹ. Bà cũng là giáng tiếp trừng phạt Đường Phong tội đui mù, yêu vội.
Diệp Vân Xuyên nắm lấy tay anh siết chặt - "Vậy, sinh nhật sắp tới của Diệp Vân Xuyên em, anh tặng cho em một chai rượu vang của pháp được không?"
Đường Phong nở nụ cười, gật đầu đáp - "Được, anh sẽ tự tay mở nó ra cho em, sẽ giúp em đốt nến, sẽ hát bài hát mừng sinh nhật, rồi cùng em cắt bánh, sau đó... em lại đút bánh cho anh ăn có được không?"
Diệp Vân Xuyên bật cười - "Chẳng phải anh rất ghét bánh kem hay sao? Lần nào đút, anh cũng đều gạt đi rồi bảo em tự mình ăn."
Đường Phong đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn, thấp giọng đáp - "Lần này anh nhất định sẽ ăn, ăn bánh sinh nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-gap-vo-phe/368436/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.