Diệp Vân Xuyên vẫn nằm trên người anh thổn thức, một vòng tay bất ngờ ôm chặt - "..." - Cậu giật mình muốn thoát ra nhưng cậu không đủ sức, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đường Phong tưởng rằng đã ngủ say.
Đường Phong thủ thỉ bên tai cậu - "Hiên, là em đúng không?"
Diệp Vân Xuyên hốt hoảng vừa giãy giụa vừa nói - "Sếp, anh nhầm rồi, tôi là Diệp Vân Xuyên. Anh bỏ tôi ra!"
Trong phút chốc, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, Đường Phong ôm cậu rồi xoay người đè cậu lên giường. Gương mặt của Đường Phong ẩn trong bóng tối nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Diệp Vân Xuyên, giọng nói nghẹn đắng - "Hiên, đừng lảng tránh anh có được không? Anh xin lỗi vì đã không cùng em mừng sinh nhật. Nhưng kể từ hôm nay anh sẽ không bao giờ nuốt lời, sẽ cùng em đón sinh nhật, sẽ cùng em sống đến răng long đầu bạc. Xin em đừng rời xa anh thêm lần nào nữa, nếu em muốn đi... hãy mang anh theo.
Anh đã sống qua những ngày dài cô độc, đã ngắm trọn đêm thâu buồn lặng lẽ, đã nếm trải những cô đơn trong ngôi nhà từng là của chúng ta. Đã chờ đợi một người sẽ không bao giờ trở lại, đã hối hận, đã khổ đau, đã tự trách. Tất cả anh đều nếm trải, anh đã hiểu những gì em đã trải qua.
Anh xin em hãy cho anh, cho tình yêu của chúng ta một cơ hội. Cho anh yêu em một lần nữa được không? Hiên, anh yêu em!" - Từng giọt nước mắt lạnh ngắt rơi trên gương mặt của Diệp Vân Xuyên.
Cậu ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-gap-vo-phe/368435/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.