- Ninh tiểu thư, các người còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Lam Thể Tuấn nhìn Ninh Tâm Tĩnh trầm giọng nói.
Ninh Tâm Tĩnh nhìn dùng ánh mắt vừa thương lượng vừa cầu khẩn:
- Đường Kim, trừng phạt họ một chút là được rồi, bên họ đã chết một người, nếu cả ba người đều chết thì ta cũng khó ăn nói với phía
kinh thành.
Ngừng một chút, nàng lại bổ xung:
- Ta biết ngươi không để ý chuyện này nhưng ta sẽ rất khó ăn nói với cấp trên.
- Ninh giáo quan, cô yên tâm, ta sẽ không làm cô khó xử. – Đường Kim cười tươi một cái sau đó quay sang hai người vừa châm chọc Tổng Oánh lúc nãy:
- Tục ngữ dạy, trẻ con không biết giữ miệng không nên trách, tiếc là các người không còn là trẻ con nữa, tất nhiên không thể ăn nói linh tinh rồi, nói sai lời thì phải ăn tát, ta cũng không làm khó các ngươi, hai người các ngươi mỗi người tát đối phương hai cái đi, thuận tiện ta cũng nhắc nhở một chút, thính lực của ta không được tốt, nếu như ta không nghe thấy tiếng thì không tính nhé!
Tên mặc áo da nâu và cô gái mặc áo hồng nhìn Đường Kim, trong ánh mắt ẩn giấu phẫn nộ rất sâu, tục ngữ nói đánh người không đánh
mặt, nhưng Đường Kim lại quyết muốn vả vào mặt hộ, loại nhục nhã này còn hơn cả giết họ đi.
- Các ngươi nhanh một chút!
Lam Thế Tuấn lạnh lùng nhìn hai người, hắn bây giờ cũng khá tức giận, chỉ muốn đi qua hỏi thăm Ninh Tâm Tĩnh một chút, hắn không có ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543794/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.