- Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, nếu thật sự tôi muốn biến cô thành tư sủng thì chỉ cần để cô ở đây là được, suốt đời cô cũng không ra được. Đường Kim không nhanh không chậm nói: - Bây giờ cô đã tin lời tôi rồi chứ? - Tôi tin. Tiêu Đại Nhi gật gật đầu - Tôi cũng biết cậu sẽ không làm như vậy. - Đúng vậy, quả thật tôi sẽ không làm thế. Đường Kim gật gật đầu. - Cho nên lúc trước cô lo tôi sẽ khống chế cô chỉ là hão huyền, tôi không ảnh hưởng đến quyết định của cô, bất quá cô đã là nữ nhân của tôi thì cả đời này sẽ là nữ nhân của tôi, không thể nào trốn tránh. - Chỉ cần một ngày tôi không yêu cậu, tôi sẽ không phải là nữ nhân của tôi. Tiêu Đại Nhi lại lắc đầu, kiên trì tín niệm của nàng. - Cô sẽ yêu tôi thôi. Đường Kim cũng cười, ôm Tiêu Đại Nhi vụt biến mất trở về trên giường khách sạn. - Đại Nhi yêu dấu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén cô biết câu này chứ? - Tôi tin rằng chúng ta sẽ không thể bén được, bởi vì tôi sẽ lập tức trở về kinh thành. Tiêu Đại Nhi trấn định. - Không sao, vài hôm nữa tôi cũng sẽ đến kinh thành. Đường Kim một tay mò vào trong váy nàng. - Hơn nữa, lửa gần rơm theo ý tôi không phải như cô nghĩ mà là như tôi đang làm. Đường Kim vừa nói vừa cởi quần áo Tiêu Đại Nhi ra, bắt đầu rong ruổi trên người nàng. Thân thể Tiêu Đại Nhi cũng giống như thuốc phiện, một khi dính vào thì bản thân không thể nào muốn ngừng là ngừng được, vì thế sau hai giờ nghỉ ngơi khôi phục thể lực Đường Kim lại tiêu hao toàn bộ trên thân thể nàng mới vô lực nằm sấp lên thân thể mê người đó ngủ thật say. Sáng sớm, bảy giờ, ngày mới bắt đầu. Tiêu Đại Nhi lặng yên không tiếng động rời khỏi vòng tay Đường Kim ôm ấp, bộ váy tím dài che phủ thân thể hoàn mĩ, ngoái đầu lại nhìn Đường Kim đang ngủ say, ánh mắt nàng lóe lên thần thái phức tạp. Mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã trải qua quá nhiều biến cố, Đường Kim vốn là người xa lạ lại trở thành nam nhân thân mật nhất với nàng. Mặc dù mị thuật của nàng đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất nhưng tiểu nam nhân này đã trở thành thiên địch không thể vượt qua, đêm qua cơ hồ nàng không thể kháng cự mà lại còn không tự chủ được phối hợp với hắn,. - Sau này phải cách xa hắn một chút. Tiêu Đại Nhi âm thầm hạ quyết định, nàng tin rằng cách hắn càng xa, nàng càng không thèm để ý đến hắn, đổi lại càng cách xa nàng hắn càng nhớ nàng. Một ngày nào đó nàng muốn tiểu nam nhân này trở thành nô lệ của nàng, nàng bảo gì nghe nấy. Tiêu Đại Nhi lặng yên rời khỏi phòng, cửa phòng lại cố ý hờ khép, tiểu nam nhân này giằng co với nàng một đêm, mà nàng lại là lần đầu tiên hắn lại thô bạo như vậy nếu nàng không trả thù hắn một chút thì hắn sẽ tưởng nàng dễ bắt nạt. Thấy một nữ phục vụ đi tới, Tiêu Đại Nhi tùy ý nói một câu: - Mười phút sau đến phòng 408, tỏ tình với Đường Kim. Nói xong câu đó, Tiêu Đại Nhi tiếp tục đi vào thang máy, xuống dưới lầu, thấy một am bảo vệ, nàng nói thêm: - Sau chín phút, đến phòng 408, tỏ tình với Đường Kim. - Sau chín phút, đến phòng 408, tỏ tình với Đường Kim! - Sau tám phút, đến 408... - Sau bảy phút, đến Minh Hồ sơn trang phòng 408... ... - Một phút đồng hồ sau, đến Minh Hồ sơn trang phòng 408, nói với Đường Kim tôi yêu anh. - Bây giờ, đến Minh Hồ sơn trang phòng 408, lớn tiếng bảoĐường Kim đừng bỏ rơi tôi... ... Tiêu Đại Nhi từng bước đi tới nói lời tương tự với mấy chục người, mà đám người này nữ có, nam có, mỹ nữ trẻ tuổi có, bác gái trung niên có, tiểu tử anh tuấn có, đại thúc râu ria xồm xoàm có, mà ai nghe lời nàng cũng đều đi tới gian phòng nàng vừa rời đi. Vì thế, mười phút sau khi Tiêu Đại Nhi rời phòng, một đám già trẻ trai gái điên cuồng chạy tới la hét đại loại Đường Kim tôi yêu anh, Đường Kim đừng bỏ rơi tôi,... làm Đường Kim đang mộng đẹp phải thức giấc. Đáng thương Đường Kim hoàn toàn không hiểu chuyện gì, thấy một đám người kêu la, có gái xấu hoắc còn không tính còn có cả nam nhân, Đường Kim hoảng sợ vội chụp lấy quần áo biến vào thế giới trong vòng tay. Khi hắn trốn vào trong vòng tay, hắn nhận được một tin nhắn từ Tiêu Đại Nhi: "Tiểu nam nhân, lễ vật của tôi thế nào? Cảm giác được nhiều người tỏ tình thích chứ?" Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, nguyên lai là Tiêu Đại Nhi chỉnh hắn rồi, xem ra nàng đúng là không nói dối, mị thuật đỉnh cao thật sự là khủng bố a! - Chờ tôi đến kinh thành sẽ tính đủ với cô! Đường Kim tự lẩm bẩm, một giây sau liền về kí túc xá Ninh Sơn Nhị Trung, leo lên giường tiếp tục luận đàm với Chu công. Chỉ là hắn nằm mãi cũng không ngủ được, đầu óc toàn hình ảnh Tiêu Đại Nhi không thể nào phai mờ. - Không ổn rồi, không chừng mình trúng độc rồi. Đường Kim tự lẩm bẩm. Anh túc có độc, Thất Sắc hoa - Tử Anh Túc thì ngày cả Đường Kim cũng vô pháp chống cự lại, mùi vị kỳ diệu từ nàng đã thấm vào xương tủy hắn, khiến hắn không quên được. Đường Kim đánh phải bò dậy, tắm rửa thay đồ, hắn biến đến phòng khách Tần gia. Đáng tiếc, Tần Khinh Vũ không ở đây, nhưng kỳ quái là khi hắn nghĩ đến Tần Khinh Vũ thì hình ảnh Tiêu Đại Nhi trong đầu hắn dần nhạt đi, chỉ lát sau Đường Kim cảm giác buồn ngủ kinh khủng, vì thế hắn lăn quay ra ghế đánh một giấc.. Khi tỉnh lại đã là giữa trưa Đường Kim lại phát hiện mình đã không còn nghĩ tới Tiêu Đại Nhi rồi, tuy rằng vẫn hoài niệm cảm giác bên nàng nhưng với hắn thì bình thường, hắn vẫn hoài niệm mùi vị của Thất tiên nữ và bạn gái xinh đẹp vậy. - Nên gọi cho Vũ Tuyết tỷ tỷ. Đường Kim rốt cục nhớ tới tới việc ngày hôm qua, vì Tiêu Đại Nhi mà chậm trễ một ngày rồi không thể chậm tiếp được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]