Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó đi ra thế giới bên ngoài, mà lúc này cũng đang là trời tối.
- Đây là khách sạn lần trước tôi ở?
Tiêu Đại Nhi hơi có chút kinh ngạc, sau đó bật đèn lên thì phát hiện đây đúng là phòng trong khách sạn Minh Hồ sơn trang, tuy rằng nàng đã rời đi cả tuần nhưng phòng nàng đã đặt chưa trả thì khách sạn không thể chuyển sang cho khách khác.
Đường Kim nhìn Tiêu Đại Nhi, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vừa rồi cô sử dụng mị thuật với tôi?
Rời đi vòng tay, Đường Kim liền lập tức thanh tỉnh lại, sau đó hắn lại ý thức được không thích hợp, hắn không có lý nào nghe lời Tiêu Đại Nhi như vậy a, tuy nói hắn nhất định sẽ mang nàng rời đi, nhưng dưới tình huống bình thường hắn thế nào cũng phải dây dưa kiếm tiện nghi chút đã.
- Cậu tỉnh táo nhanh như vậy xem ra mị thuật của tôi vẫn chưa đủ dùng.
Tiêu Đại Nhi nhìn Đường Kim, ngữ khí bình thản, ánh mắt cũng rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, điều này làm cho Đường Kim nhìn không quen, nên nhớ chỉ một lát trước nàng còn ánh mắt mê ly, thân hình uyển chuyển dưới thân hắn.
Càng làm cho Đường Kim có chút mê hoặc là khí chất bây giờ của Tiêu Đại Nhi, không còn là sự kết hợp giữa thánh khiết và mị hoặc mà bình thường như cô bé nhà bên, à quên, có chút vị của tiểu thư khuê tú nữa.
Tiêu Đại Nhi trước kia chỉ cần nhìn qua là nhiều người có thể nhận ra nàng tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543739/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.