Tiếng hô hấp bên kia đã trở nên ồ ồ, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Thanh âm lập tức truyền
đến, nhưng đã không còn chút mất hứng nào:
- Ông xác định?
- Thất thiếu, tôi xác định. Cái vòng tay kia giống hệt với hình ảnh mà ngài từng cho tôi xem!
Giọng nói của Chương Cổ Đổng chắc nịch:
- Quan trọng hơn, cái vòng tay kia đeo trên tay một người, hơn nữa không tháo ra được!
- Vòng tay ở trên tay ai?
Thất thiếu chậm rãi nói.
- Một học sinh cấp 3 tên là Đường Kim. Tôi cũng không quá rõ về hắn, nhưng Thất thiếu yên tâm, tôi sẽ
cẩn thận điều tra tất cả về hắn.
Giọng nói của Chương Cổ Đổng vẫn vô cùng cung kính.
- Không cần điều tra.
Thất thiếu trầm giọng nói:
- Trước khi tôi tới nơi, ông không được hành động bất cứ điều gì, tránh đánh rắn động cỏ!
- Vâng, Thất thiếu.
Chương Cổ Đổng cung kính đáp.
- Nhớ kỹ, chuyện này không được nói với ai. Ngoại trừ tôi và ông, không có kẻ thứ ba được biết!
Thất thiếu lại nói như ra lệnh.
- Vâng, Thất thiếu, tôi hiểu rồi!
- Tôi sẽ qua đó nhanh thôi.
Thất thiếu nói xong câu đó, liền cúp máy.
Khiêm cung trên mặt Chương Cổ Đổng dần biến mất, thay vào đó là một loại kích động và hưng phấn
khó mà khống chế được.
Phòng bếp của Đường Kim.
Đường Kim ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt hơi hoài nghi.
- Có gì không ổn sao?
Tống Oánh ôn nhu hỏi.
- Không biết, lão già Chương Cổ Đổng kia cho anh cảm giác không ổn.
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543616/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.