- Cậu chuẩn bị làm gì?
Trong xe, Tần Thủy Dao không nhịn được hỏi.
Mặc dù sau cốp có một người chết, nhưng Tần Thủy Dao cũng không phải lần đầu thấy người chết, cho nên bây giờ cũng khá trấn định.
- Không có gì, tôi chỉ muốn thay mặt Ninh Sơn hoan nghênh đám sát thủ sắp tới một chút thôi.
Đường Kim hời hợt nói.
Đang nói, điện thoại của hắn lại vang lên. Lấy ra nhìn, là Hàn Tuyết Nhu gọi tới.
- Cưng à, nhớ anh không?
Đường Kim lập tức nhận điện thoại.
Đường Kim vừa nói ra, Tần Thủy Dao bên cạnh liền không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
- Vâng.
Thanh âm ngọt ngào của Hàn Tuyết Nhu truyền tới:
- Em đang ở nhà bà ngoại, có nhớ em không?
- Nhớ.
Đường Kim quả thật rất nhớ Hàn Tuyết Nhu.
- Nhớ bao nhiêu?
Hàn Tuyết Nhu hỏi như làm nũng.
- Nhớ bằng với em nhớ anh.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Vậy em nhớ em cái gì?
Hàn Tuyết Nhu hơi hờn dỗi, dường như không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Đường Kim.
- Nhớ em mịn màng, nhớ em trắng trẻo, nhớ dáng người xinh đẹp của em.
Đường Kim bật thốt lên:
- Còn nhớ em nhu, nhớ em nhuyễn, nhớ ba mươi sáu kiểu thể dục nhịp điệu phấn khích của em...
- Sắc lang!
Hàn Tuyết Nhu thẹn thùng nhẹ nhàng mắng một câu.
Mà gần như cùng một lúc, Tần Thủy Dao bên cạnh cũng không nhịn nổi mà hứ một cái: "Tởm lợm!"
- Thanh âm của ai vậy? Sao giống Tần Thủy Dao thế?
Hàn Tuyết Nhu bên kia lại trở nên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543555/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.