- Bé ngốc sắp thua rồi.
Đường Kim thở dài, thật ra hắn cũng không quá tình nguyện đi xem Tần Thủy Dao thi đấu. Nhưng sau khi tới đây, hắn cảm thấy chuyến này cũng không uổng, lúc Tần Thủy Dao chơi bóng, thoạt nhìn rất bổ mắt. Mặc dù không gợi cảm như lúc khiêu vũ trong KTV hôm đó, nhưng khi nàng bày ra sức sống thanh xuân kia, lại có thể hấp dẫn hắn trong lúc vô tình.
- Đồng đội của cô ấy quá kém.
Hàn Tuyết Nhu mở miệng, lúc này nàng lại nói hộ Tần Thủy Dao:
- Có câu không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo mà. Tần Thủy Dao thua trận này rất oan.
- Cưng à, phải là không sợ đối thủ như tiên nữ, chỉ sợ đồng đội giống cương thi.
Đường Kim cười hì hì:
- Nhưng mà, chẳng lẽ em không hi vọng bé ngốc thua à?
- Dĩ nhiên là không rồi, đây là cuộc tranh tài giữa trường chúng ta và Ninh Sơn Nhất Trung. Em và Tần Thủy Dao là tranh đấu nội bộ, hiện tại phải nhất trí chống giặc.
Hàn Tuyết Nhu ra vẻ đương nhiên.
Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu, bộ dạng tán thưởng:
- Cưng à, lòng dạ của em thật vĩ đại.
- Đó là đương nhiên...
Hàn Tuyết Nhu vừa mới ứng lời, đột nhiên thấy Đường Kim đang nhìn cái bộ vị cao ngất của nàng, nhất thời phát hiện câu nói vừa rồi của Đường Kim mang ý khác, mặt không khỏi đỏ lên:
- Sắc lang! (Lòng dạ = bộ ngực, tiếng Tàu nó thế )
- Anh đang ca ngợi từ nội tâm mà.
Đường Kim cười hì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543521/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.