- Cậu biết hung thủ là ai?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- À, chính là bản thân Lâm Quốc Binh, hắn tự sát.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Tự sát?
Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh không đổi giọng, nhưng lông mày đã hơi nhăn lại:
- Cậu chắc chắn?
- Huấn luyện viên Ninh, có đúng hay không cũng chẳng quan trọng, nếu Tiềm Long cần một kết quả điều tra, vậy chúng ta cho họ một kết quả. Bọn họ có tin hay không thì là việc của họ, không liên quan tới chúng ta.
Đường Kim ra vẻ thành thật:
- Lâm Quốc Binh vốn thân cận với Tiềm Long, sống chết của hắn cần gì chúng ta quan tâm?
- Ý của cậu là, tùy tiện cho chúng một kết quả?
Rốt cuộc Ninh Tâm Tĩnh cũng hiểu.
- À, về việc này, chúng ta có thể công bố kết quả đã qua điều tra kỹ lưỡng, phát hiện quả thật Lâm Quốc Binh đã tự sát. Nguyên nhân thì đơn giản, không phải con của hắn mới chết hay sao?
Đường Kim vẫn rất chân thành:
- Tóm lại, đến lúc đó, chúng ta đưa kết quả lên, thuận tiện nói với Tiềm Long. Nếu bọn họ không tin thì tự mình điều tra đi.
Ninh Tâm Tĩnh hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Chủ ý này cũng không tệ, dựa theo hiệp nghị, bọn họ không thể tới Ninh Sơn. Cho dù bọn họ không tin thì cũng không thể tự mình điều tra. Nếu không thể tự điều tra, bọn họ cũng không có chứng cứ nói điều tra của chúng ta có vấn đề. Tốt, cứ làm như vậy, để tôi nói Nhạc Trung Hằng đi xử lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543520/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.