Chương trước
Chương sau
- Đường Kim, cậu đúng là một tên lưu manh đáng chết!
Nghe như thế, mặt Tần Thủy Dao càng đỏ hơn, còn có chút tức giận, nàng kéo Tiểu Đậu Nha:
- Tiếu Ngọc Đình, chúng ta đi đừng để ý hắn nữa!
Tần Thủy Dao thở hổn hển kéo Tiểu Đậu Nha rời đi, mà Trương Tiểu Bàn vẻ mặt sùng bái nhìn Đường Kim:
- Người anh em a, cậu thực là ngưu à!
Trương Tiểu Bàn ngày càng bội phục Đường Kim, chỉ vài lời giải thích mà làm cho hắn thất thế giới thay đổi hoàn toàn, lần đầu tiên hắn biết hai từ nhân tính còn có thể giải thích như vậy!
- Nhất định phải chia sẻ với mọi người!
Trương Tiểu Bàn nghĩ như vậy, lập tức lại lấy di động ra, bắt đầu lên mạng đăng tin:
- Giải thích mới của Đường Kim về nhân tính!
- Người anh em, cậu lại hot rồi… Uầy, người đâu rồi?
Đăng xong tin, Trương Tiểu Bàn ngẩng đầu, đã phát hiện Đường Kim không thấy đâu nữa rồi.
- Là một xử nam không có nhân tính, thật sự là áp lực rất lớn a!
Đường Kim đã đi tới cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, mới nói thầm một câu như vậy, điện thoại của hắn liền vang lên.
Đường Kim lấy điện thoại ra nhìn một chút, dãy số thật cũng không xa lạ, là Nhạc Trung Hằng gọi tới.
- Lão Nhạc, mời tôi ăn cơm sao?
Đường Kim tiếp điện thoại, uể oải hỏi.
- Tôi đang bận rộn giúp cậu giải quyết hậu quả đây, sao có thời gian mời cơm chứ, tôi nói Đường Kim này, cậu không thể yên tĩnh một chút sao? Cậu mới gia nhập Ám Kiếm không đến nửa ngày, liền chọc đến phiền phức như vậy, tôi mỗi ngày đều phải giải quyết hậu quả cho cậu mất thôi.
Nhạc Trung Hằng nói mà mang theo vài phần bất đắc dĩ.
- Lâm Thiên Hùng không chết sao?
Đường Kim thản nhiên hỏi.
- Không, bất quá so với chết còn thảm hơn, bị xe đâm có thể ra bộ dáng gì, nửa đời sau phỏng chừng chỉ nằm trên giường thôi.
Nhạc Trung Hằng trả lời.
- Nhìn này, tôi đây không phải rất an phận sao? Ông nói không thể giết, tôi liền không giết hắn.
Đường Kim chẳng hề để ý nói.
- Quên đi, tôi cũng không truy cứu việc này, nói thực là nhìn Lâm Thiên Hùng như vậy, tôi cũng thấy sảng khoái, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, Tiềm Long bên kia sẽ không bỏ qua như vậy, tuy rằng tạm thời không có việc gì, nhưng sau này nếu có đụng phải bọn hắn nhất định sẽ tìm cậu làm phiền, tóm lại cậu cố gắng cẩn thận một chút.
Trong giọng nói củaNhạc Trung Hằng mơ hồ có vài phần cao hứng, nhiều năm như vậy, khó được một lần chiếm tiện nghi trước Tiềm Long, khiến cho hắn cũng cảm thấy hả giận.
- Bọn hắn muốn làm phiền tôi, tôi sẽ cho toàn bộ "Long" "tiềm" phục cả ngày ở bệnh viện.
Đương Kim hiển nhiên không thèm để ý chút nào, người như Lâm Thiên Hùng vậy, đến một ngàn một vạn hắn cũng sẽ không để ý.
- Đường Kim, tôi biết thực lực chân chính của cậu rất mạnh, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, trong Tiềm Long có cao thủ chân chính, tuy rằng hiện tại bọn hắn chưa chắc sẽ ra tay với cậu, nhưng tốt nhất là cậu đừng khinh địch.
Nhạc Trung Hằng tỏ ra sâu xa.
- Đã biết.
Đường Kim trực tiếp cúp điện thoại, sau đó làm bầm:
- Đệ tử Đường Môn, sẽ không khinh địch.
Đi ra khỏi cổng trường học, Đường Kim lại thấy c Tần Thủy Dao cùng Tiểu Đậu Nha, hai người bọn họ dường như đang chờ ai đó.
Tiểu Đậu Nha liếc mắt một cái liền thấy Đường Kim, lập tức liền vui sướng kêu lên:
- Anh Đường Tinh, anh cũng đi cùng bọn em sao?
- Không đi!
Đường Kim dứt khoát trả lời.
- Cậu tới làm gì?
Tần Thủy Dao lại tức tối chất vấn.
- Tôi đi ra ăn cơm mà thôi.
Đường Kim tỏ ra thông cảm nhìn Tần Thủy Dao:
- Đồ ngốc, trí thông minh của cô cần cải thiện a!
- Cậu căn bản là không có chỉ số thông minh!
Tần Thủy Dao phản kích nói.
- Anh Đường Tinh, dù sao anh cũng đi ăn cơm, vì cái gì không đi cùng bọn em.
Tiểu Đậu Nha lại như cũ muốn lôi kéo Đường Kim.
- Tiếu Ngọc Đình, không cần hắn đi, hắn ăn còn hơn cả heo, chỉ lãng phí tiền của tớ!
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
- A! Đêm nay cô mời khách sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên hỏi.
- Vô nghĩa, đương nhiên là tôi mời khách, chẳng lẽ lại là cậu sao?
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Cô mời khách a? Vậy thì tôi đi.
Đường Kim nhất thời liền thay đổi chủ ý. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Này, tối đều nói không muốn cậu đi.
Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim một cái.
Đường Kim bất mãn:
- Tần Thủy Dao, đây không phải là cô đang lưu manh đùa giỡn sao?
Tần Thủy Dao lập tức phát hỏa:
- Đường Kim thối, cậui mới là lưu manh, cậu nói rõ cho tối, sao tôi lại lưu manh đùa giỡn hử?
- Tôi mời cô ăn lẩu rồi đúng không?
Đường Kim hỏi.
- Vậy thì thế nào?
Tần Thủy Dao hầm hừ nói:
- Tôi còn chưa kể cậu mời bọn tôi ăn lẩu cuối cùng làm hại Trương Ny bị người ta bắt cóc!
- Tôi mời cô ăn lẩu, cô lại không mời tôi ăn cơm, đây không phải là cô chiếm tiện nghi sao?
Đường Kim tỏ ra hợp tình hợp lý:
- Cô chiếm tiện nghi của tôi, không phải là giở trò lưu manh sao?
- Cậu!
Tần Thủy Dao tức giận không thôi:
- Đây là cậu đang nói cùn.
- Trên thực tế là cô chiếm tiện nghi của tôi, tôi còn không phải là lão công của cô, cô chiếm tiện nghi của tôi đương nhiên chính là giở trò lưu manh.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Đường Kim thuối, tôi mới không thèm chiếm tiện nghi, tôi mời cậui ăn cơm là được!
Tần Thủy Dao thở phì phò nói, nàng hiện tại xúc động còn có thể bóp chết Đường Kim, người này rất đáng giận, lúc trước mời hắn không đi, hiện tại không muốn mời cư nhiên còn nói nàng giở thủ đoạn lưu manh, còn có gia hỏa nào đáng giận như vậy a!
- Vậy đi a, các cô còn ở đây chờ gì vậy?
- Chờ xe!
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Cậu muốn đi bộ sao?
- Kỳ thật đi bộ cũng rất tốt.
Đường Kim hì hì cười:
- Tục ngữ nói, đi con đường của mình, để cho người khác ngồi xe đi thôi.
- Anh Đường Tinh, có câu tục ngữ này sao?
Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng hỏi một câu.
- Tiểu Ngọc Đình, đừng nghe hắn nói bừa, miệng hắn chỉ biết nói hươu nói vượn!
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
- Miệng của tôi còn có thể ăn cơm a.
Đường Kim tỏ ra uể oải tiếp một câu, sau đó đột nhiên chuyển đề tài:
- A, đồ ngốc, cô biết lái xe không?
- Nói nhảm, tất nhiên rồi, nếu không phải mẹ tôi nói không có bằng thì không cho tôi lái xe đến trường, tôi đã tự mình đi xe.
Tần Thủy Dao có chút buồn bực.
- À, cái xe Hummer là của ta, cô đến mở đi.
Đường Kim lấy chìa khóa ra, đưa cho Tần Thủy Dao.
- Hummer kia, của cậu?
Tần Thủy Dao nửa tin nửa ngờ nhận cái chìa khóa, mở thử, nhất thời liền thay đổi cái nhìn với Đường Kim:
- Uy, cậu là kẻ nghèo, sao có Hummer đi a? Cậu sẽ khong giao dịch xấu xa với ai bán tôi đi đấy chứ?
- Coi như tôi muốn bán cô, cũng không đáng một chiếc Hummer a.
Đường Kim uể oải tiếp một câu, sau đó mở cửa xe, nhảy lên:
- A, mau lái xe đi.
- Đường Kim thúi. Cậu mới không đáng giá một chiếc Hummer!
Tần Thủy Dao thở phì phì phản bác một câu, sau đó cũng lên xe, khởi động Hummer, sau đó nhấn ga, tiếp theo chợt nghe oanh một tiếng, vừa mới khởi động Hummer liền đụng một chiếc xe con ở cổng trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.