Phương thức đạo sĩ lên núi cực kỳ đơn giản và thô bạo, tiểu vương gia chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, lúc hắn hồi thần lại thì đã đáp xuống bên cạnh hồ nước nóng trên đỉnh núi.
Cảm giác đầu óc rối mù theo đó mà đến, dưới chân hắn mềm nhũn, choáng váng co lại ở hõm vai đạo sĩ, huhuhu kẹp chặt cái đuôi nhỏ của chó con.
"..."
Đạo sĩ rũ mi mắt, vội vàng đưa tay vỗ vỗ lên vai tiểu vương gia. Y vẫn đau lòng cho tiểu vương gia, y biết tiểu vương gia sợ độ cao, bình thường y tuyệt đối sẽ không gấp gáp như vậy, nhưng vừa rồi y thấy trong lòng không được tự nhiên, cảm xúc chưa từng có trước đó khiến y nhất thời không có cách nào thích ứng được. Nếu không phải thống lĩnh chống đỡ kịp thời thì xương dê vừa nãy y ném tuyệt đối có thể cắt đứt sống mũi của Mục Tông.
Trên tóc của đạo sĩ luôn luôn có mùi hương trong trẻo lạnh lùng, cho dù là mùi thơm đậm đà của đùi dê nướng cũng không thể che lấp được. Tiểu vương gia ngửi ngửi liền quên mất khó chịu là cảm giác gì, chỉ thấy hạnh phúc mà mi mắt cong cong.
Chóng mặt khó chịu nào có quan trọng bằng việc được đạo sĩ ôm ở trong ngực. Hắn thần hồn điên đảo chặn ở cổ đạo sĩ, dùng ngữ khí đáng yêu mà thủ thỉ.
"Hồ ở bên này tốt lắm, còn thoải mái hơn cả vương phủ của ta nữa, chúng ta ngâm mình một hồi rồi ngủ tiếp."
Tiểu vương gia ở trước mắt đạo sĩ chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-biet-bay/936900/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.