Bên ngoài xe ngựa, âm thanh hỗn tạp, nhưng lại có một thanh âm xẹt qua.
Nếu không muốn bị phong trần vùi lấp, vậy đi lên đi, trèo càng cao càng tốt, khi ngươi nổi khắp kinh thành không người không biết, ngay cả Ỷ Hương Các cũng không giữ được ngươi.
Chỉ tiếc, y rời khỏi Ỷ Hương Các, nhưng không thoát được phong trần.
Xe ngựa rất lớn, hai người mỗi người chiếm một bên, Hoài Vương phe phẩy quạt nhìn phong cảnh bên ngoài, thi thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn người đối diện.
Người nọ không nói một tiếng lui ở trong góc, Vì vậy thân thể vốn nhỏ bé có vẻ càng thêm mỏng manh, y cứ như thế im lặng ngồi chỗ kia, ngay cả không khí xung quanh cũng giống như ngưng lại.
Tia sáng bên ngoài cửa xe chiếu lên khuôn mặt y, phác họa lên đường nét nhu hòa, sống mũi cao, môi mỏng nhỏ nhắn, một nửa lông mi thật dài rũ xuống, che đậy đi cảm tình, mà đáy mắt, lại không che giấu được ngạo khí khiến người rét lạnh.
Hoài Vương không khỏi nhớ đến tình cảnh ngày đó ở Nhã cư bị y cắn ngón tay, máu ở vết thương như muốn tràn ra, nhưng bị y bướng bỉnh giữ lại, chỉ có sức lực trên răng là rõ ràng truyền đến tuyệt vọng trong y.
Ngón tay của y, cầm nghệ của y, khiến y ở trước mặt người khác có thể kiêu ngạo, chỉ còn lại một chút quật cường, có lẽ chỉ cần một câu nói cũng đủ để y triệt để sụp đổ…
Mà hắn, lại không làm như thế, ngược lại thật tình nói cho y, ngón tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/215957/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.