“Thế này thiếu chút nữa đã đem ngón tay bản vương cắn rời, nếu thật sự phế đi tay ngươi, chẳng phải muốn cắn đứt của quý bản vương sao?”
Hoài Vương nói lý mang theo vài phần trêu đùa, nâng lên bàn tay cuốn đầy băng gạc của Mạch Ngọc, nhìn chung quanh một chút, “Ngự y nói không thương tổn đến gân cốt, thế nên dưỡng thương tốt sẽ không để lại di chứng.”
Trên mặt Mạch Ngọc chợt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó lạnh nhạt nói:
“Vương gia coi Mạch Ngọc như súc sinh mà giáo huấn sao? Đầu tiên cho roi sau lại cho ngọt. Chỉ tiếc Mạch Ngọc chịu đựng được roi, nhưng trời sinh không thích đồ ngọt.”
Sắc mặt Hoài Vương trầm xuống, quả thực so với đáy nồi còn đen hơn, thương xót trước đó nhất thời tiêu tan thành mây khói, hai bên khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh:
“Bản vương hiện tại hứng thú nhất, chính là chỉ bằng miệng lưỡi bén nhọn của ngươi, sao không đem ân khách kia đều gán tội hết đi, lại còn đám người sủng ngươi lên tận trời. Hóa ra bọn họ đều ăn đủ, liền vui vẻ đem mặt mũi bám theo… lạnh nhạt cái gì?”
Mạch Ngọc bên dưới lảo đảo, điềm nhiên mỉa mai lại: “Không phải đều nói ‘Báu vật không chiếm được, chỉ còn là cỏ cây. Vương gia lao tâm khổ tứ đi tìm kỳ trân trong thiên hạ, chẳng phải cũng giống đạo lý kia? Nếu như Mạch Ngọc bằng lòng gỡ xuống tư thái mặt tươi cười đón khách, e là hôm nay cũng không được ở chỗ này.”
Hoài Vương nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, hay cho một Vô song công tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/215956/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.