Từ bên trong dấu vết rách nát của trận pháp, Vân Hoàng bước ra.
“Hư không trận pháp lợi hại thật. May mắn là đối phương chỉ bố trí một cái Tam cấp cao giai trận pháp.”
Thức hồn cùng hồn hải của Vân Hoàng sau khi đạt đến cấp bậc Chân Đan cảnh có thể trong nháy mắt nhìn ra Tam cấp đỉnh giai trận pháp. Hư không trận văn tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ chậm trễ bước tiến của hắn một chút thôi. Không tới ba khắc đồng hồ liền bị hắn oanh kích.
“Đáng tiếc, lại tốn thêm một thanh kiếm nữa.”
Tấm lưới kia cũng khá cứng cáp, hơn nữa lại rất dẻo dai, Vân Hoàng ngoại trừ dùng vật sắc nhọn cho nhanh ra thì dùng sức rất lâu. Hắn ra tay cũng khá mạnh, đem cả kiếm đều bị bể nát.
Đừng nhìn Vân Hoàng cướp đoạt rất nhiều pháp bảo, chứ mất một cái là ít đi một cái. Những cái đó đâu phải là từ trên trời rơi xuống để mà phí phạm?
Gã đeo mặt nạ hắc xà kia âm trầm, bộc phát ra uy thế của tu sĩ Thông Linh cảnh thất cấp. Gã ném ra ba đạo phù lục, trong miệng cười gằn:
“Thoát được khốn trận của ta tức là ngươi cũng có bản lĩnh, bây giờ ngươi có thể chết mãn nguyện.”
Gã niệm ra từng đạo pháp quyết, ba tấm phù lục mỏng như cánh ve bay lơ lửng tạo thành thế chân vạc., lặng lẽ xoay tròn. Được linh lực tiếp cận, những phù văn trên phù lục dần sáng lên.
“Viêm Long Tam Thần Phù!”
Phá được khốn trận của gã và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2448053/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.