Nằm trên phi kiếm, Vân Hoàng không cử động, nằm ngắm bình minh đang diễn ra. Thực tế hắn cũng không cử động nổi.
Phải nghỉ ngơi một chung trà sau hắn mới có thể ngồi dậy, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình vài viên chữa thương đan dược. Một ngụm phục dụng hết, cảm nhận được dược lực đang xua tan đi mệt mỏi, hắn mới thở ra.
“Tầm chút nữa là đến giờ hẹn rồi.”
Hắn cùng đoàn hộ tônhs chỉ nghỉ lại đây một đêm thôi, bây giờ đã là lúc rời đi.
Còn về Nguyên Bảo Hội cái gì đos hắn thực sự không để tâm cho lắm. Vân Hoàng xưa nay làm việc cẩn thận, ăn vụng tất nhiên phải biết chùi mép. Dù có điều tra được khách điếm hắn ở thì đã sao, dung mạo mà những người tại khách điếm thấy chính là dịch dung, ba tia thần hồn kia cũng chỉ thấy hắn sịch dung khuôn mặt, có bắt được cũng không gây nên gợn sóng nào.
Vân Hoàng đầu óc có chút mơ hồ, những thứ mà hắn đã lĩnh ngộ ra từ lần độ kiếp này số lượng có chút nhiều, nhất thời khó mà tiêu hoá được hết. Vân Hoàng chỉ có thể một bên âm thần lĩnh ngộ, miễn cưỡng phân ra một phần ý niệm để trở về hải thành.
Vân Hoàng đến vị trí điểm hẹn, hắn là người đến sớm nhất nên bây giờ chưa có ai cả. Tầm vài nén hương sau, cả đoàn lục tục đến.
Theo thứ tự là đôi đạo lữ đã thuê bọn họ, nam tử tóc rối, nữ tử da ngăm cùng hoàng bào trung niên. Chỉ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2448051/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.