Vân Hoàng chỉ trói lên có ba mươi người, những kẻ còn lại toàn bộ bị hắn đánh ngất hết. Vân Hoàng dùng hồn lực xem xét chú ấn.
“Khống hồn ấn chú!”
Hắn chân màu nheo lại. Khống hồn chú loại vật này tồn tại trên những người phàm này chứng tỏ trên đảo cũng tồn tại tu sĩ. Hơn chín phần cũng không phải loại tốt đẹp gì, nếu không kẻ hạ Khống hồn ấn chú đã không sử dụng thủ đoạn này.
Vân Hoàng lần theo khí tức xót lại, thần thức trông thấy tại vị trí trung tâm hòn đảo là một ngôi làng nhỏ, tại chính giữa ngôi làng là một cái cổ điện cao chừng ba mươi trượng, xây từ những tảng đá khá lớn được đẽo gọt thành khối lập phương.
Vân Hoàng ngay lập tức tiến về ngôi làng, xung quanh thôn xóm hoang tàn, heo hút, thậm chí bốc mùi thối cùng mùi ô uế khắp nơi. Hắn bước vào bên trong cổ điện, trong đó bốn phía trống trải. Chỉ có là ở giữa cổ điện bên trong có một cái ngai bằng đá. Ngồi trên ngai bằng đá là một cái gầy gò thân xác ngồi co quắt. Rêu, mạng nhện phủ đầy, da thịt của người này đã khô cứng lại. Từ trong hốc mắt khô lâu có một con kì dị nhện đang làm tổ ở đó.
Vân Hoàng tiến hành xem xét qua niên đại của toà cổ điện cùng với cái xác chết kia, nếu hắn tính toán không có sai lệch bao nhiêu. Người này đã chết đi ít nhất là mấy năm trước.
Bất quá khi hắn quan sát phần đất xung quanh, phát hiện ra toà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2448039/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.